Tuyết lạnh
Trung thực,chất liệu khiến ngòi bút không bị bẻ cong.
Thứ Tư, 19 tháng 1, 2022
TỊNH THẤT BỒNG LAI- TRÒ HỀ ĐÀN ÁP NHÂN QUYỀN CỦA CHÍNH QUYỀN ĐỘC TÀI.
Phật giáo không phải là môn tôn giáo mà là một tư tưởng triết học để tu thân. Khác với các tôn giáo như Kito giáo, Hồi giáo Phật giáo không hề có một tổ chức lãnh đạo chung toàn thế giới hay một vị Thánh, thần quản lý giáo dân. Đức Phật cũng chỉ là người trần mắt thịt,đi trước ,giác ngộ trước cảnh giới tu thân và sau đó giúp người đi sau bước vào con đường tu tập như mình để thoát khỏi luân hồi và bể khổ.
Khi nâng Phật giáo lên thành một tôn giáo ,nâng đức Phật lên thành một vị Thánh con người đã không hiểu hết đạo Phật.
Nếu như trong một xã hội dân chủ thì việc tồn tại một cơ sở như Tịnh Thất Bồng Lai thuộc về vấn đề quyền con người. Tịnh Thất Bồng Lai không cần được Giáo hội Phật giáo Việt Nam (giáo hội quốc doanh) cho phép. Bởi tu thân là quyền tự do theo đúng giáo lý nhà Phật.
Việc Tịnh Thất Bồng Lai có mối quan hệ loạn luân hay không, có hôn nhân cận huyết hay không vẫn là một dấu hỏi. Bởi một người năm nay 90 tuổi có thể lấy con gái và đẻ ra một đàn vừa là con , vừa là cháu cũng chỉ là sự tung tin áp đặt của một bên. Họ có thể cùng họ với nhau nhưng chưa chắc có quan hệ huyết thống. Khi chính quyền độc tài muốn lôi kéo đám đông đánh sập Tịnh Thất Bồng Lai bằng đám đông mù quáng thì những thông tin không cần chứng cứ vẫn có thể giáng xuống mà không cần kiểm chứng. Lịch sử miền Bắc 1955 từng có đến 170 ngàn người bị vu cáo và bị xử tử bằng những thông tin bịa đặt sau đó chỉ vài giọt nước mắt của "chủ tịch nước" là xong.
Việc một cơ sở tu tập nhận tiền từ thiện có phải lợi dụng lòng hảo tâm hay không cũng phải căn cứ theo luật. Nếu nói rằng Tịnh Thất Bồng Lai bày trò trẻ mồ côi để thu tiền thì vai trò của các cơ quan quản lý địa phương ở đâu? Và pháp luật của chế độ độc tài đối với vấn đề này như thế nào.
Tất nhiên trong thể chế độc đảng khi chính quyền không ưa ai, muốn đánh ai, muốn tạo ra một đám đông lấy thịt đè người thì nhiệm vụ của 800 tờ báo là đổ dầu vào lửa bằng những thông tin không kiểm chứng. Điều nực cười nhất, phi lý nhất là 800 tờ báo đó lại bảo rằng Tịnh Thất Bồng Lai đã lợi dụng quyền tự do dân chủ để trục lợi. Thực tế thì chế độ độc đảng không bao giờ có tự do, dân chủ vì luật pháp luôn mâu thuẫn với hiến pháp. Những quyền con người được hiến pháp quy định lại bị các đạo luật của quốc hội một đảng ngăn chặn.
Và do không có một tòa án bảo hiến nên vụ việc của Tịnh Thất Bồng Lai sẽ không được đệ lên Tối cao pháp viện để xem xét có vi hiến hay không.
Trong vấn đề này chính quyền luôn là bên thắng bởi luật do chính quyền đặt ra, báo chí do chính quyền dựng nên. Nếu có đưa ra tòa thì tòa án cũng là các quan do chính quyền cử ra.
Với tư thế bất lợi như vậy thì Tịnh Thất Bồng Lai rồi cũng sẽ giống như những địa chủ trong Cải cách ruộng đất 1955 hay 3 triệu dân oan hiện nay.
Chân lý luôn thuộc về kẻ mạnh trong chế độ độc tài.
TỪ VỤ "TỊNH THẤT BỒNG LAI" CÓ THỂ THẤY CON ĐƯỜNG ĐẾN DÂN CHỦ CỦA DÂN VIỆT CÒN XA.
Vụ "Tịnh Thất Bồng Lai" là một phép thử đơn giản cho dân trí nước Việt . Qua phép thử này có thể thấy muôn đời người Việt vẫn không qua được 800 tờ báo. Chúng phán như thế nào, dân răm rắp tin theo như thế. Khả năng tư duy logic, khả năng kiểm chứng thông tin, khả năng phản biện với dân tộc này còn rất yếu. Không có tư duy độc lập với chính quyền sẽ không bao giờ có một lực lượng đối lập để hướng chính quyền tuân thủ hiến pháp và pháp luật. Từ đó có thể thấy suốt 75 năm nay dân Việt luôn bị chính quyền độc đảng thao túng, dẫn dắt tùy ý. Chúng muốn đánh ai, giết ai, bỏ tù ai bất chấp bản giao ước giữa nhân dân và chính quyền là hiến pháp đều dễ như trở bàn tay. Chỉ cần cho "lũ" nhà văn , nhà báo bồi bút đi tiên phong, sau đó là đội ngũ công an, quan tòa tiếp ứng và thế là các quyền công dân cơ bản chỉ còn tồn tại trên giấy.
Tại sao chính quyền các nước dân chủ, các chính đảng cầm quyền, các tổng thống, các quan tòa tuân thủ hiến pháp, luật pháp?
Điều này không do đạo đức của họ mà do đại đa số nhân dân của các nước này luôn hình thành một lực lượng đối lập với đảng chính trị đang cầm quyền. Các lực lượng đối lập này như sau :
- Chính đảng có quan điểm trái ngược với đảng đang cầm quyền.
- Các ủy ban hành động chính trị của các chính trị gia đối lập.
- Các cơ quan báo chí đối lập.
- Các tổ chức xã hội dân sự đối lập.
Khi bộ máy công an, quân đội đứng ngoài chính trị, khi tòa án độc lập thì đảng cầm quyền không thể muốn làm gì thì làm, muốn bắt ai thì bắt . Họ phải tuân thủ hiến pháp nếu không sẽ bị truất phế, biểu tình chống đối hoặc bị nhân dân dùng vũ khí chống lại.
Một dân tộc thiểu năng là một dân tộc không hình thành được các lực lượng đối lập để phản kháng khi chính quyền vi hiến. Một dân tộc u mê là một dân tộc đồng nhất những kẻ cầm quyền với quốc gia. Một dân tộc ngu xuẩn là một dân tộc tin tưởng tuyệt đối vào chính quyền.
Lập luận ngụy biện mà hầu hết các dân tộc nhược tiểu đều mắc phải là không thể chống lại chính quyền khi chúng có trong tay bộ máy công an, quân đội và hệ thống pháp luật do chúng đặt ra.
Tại sao chúng có súng, có công an, quân đội, có tòa án còn dân thì không?
Chính là do ngay từ lúc đầu lập quốc người dân đã ngây thơ giao phó hoàn toàn đất nước cho một đảng chính trị duy nhất. Sự ngây thơ này đã phải trả giá khi chính quyền quay sang phản bội lợi ích của đa số và chỉ phục vụ cho một thiểu số để hình thành chênh lệch giàu nghèo , giai cấp thống trị và giai cấp bị trị, tầng lớp đảng viên và dân thường, tầng lớp tư sản đỏ và dân oan....
Sự ngây thơ này có thể sửa sai không ?
Hoàn toàn có thể bằng cách bí mật thiết lập lại các tổ chức xã hội dân sự trong lòng chế độ độc tài.
Một ngôi chùa, một tịnh thất độc lập với chính quyền có thể bị đánh phá nhưng nếu hàng ngàn, hàng chục ngàn các tổ chức độc lập như thế mọc lên cùng lúc thì không thể có bất kỳ một lực lượng công an nào có thể bắt bớ, xử lý hay bỏ tù được. Các tổ chức này sẽ lãnh đạo người dân bất tuân dân sự, xuống đường để chống lại các sắc lệnh, đạo luật vi hiến do quốc hội bù nhìn hay chính phủ bù nhìn tạo ra. Lực lượng đối lập này là nền tảng để các tòa án không thể xử án oan sai và ra những phán quyết công bằng theo đúng hiến pháp.
Tuy nhiên khi chính quyền dùng báo chí để tấn công vào các tổ chức xã hội dân sự phôi thai bằng những thông tin sai lệch nhưng người dân mắc bẫy để vùi dập những nền tảng dân chủ thì chứng tỏ trí tuệ của dân tộc này quá yếu.
Chẳng hạn nếu trí dân Mỹ thấp thì họ đã tin những thông tin sai lệch của Trump và nước Mỹ giờ đây chỉ có một đảng duy nhất để vứt bỏ hiến pháp , luật pháp. Nhưng với đầu óc tỉnh táo họ đã vứt bỏ tin giả để dùng lá phiếu phế truất những kẻ chuyên quyền và tạo ra một thể chế coi trọng dân chủ và nhân quyền.
Nhưng chỉ nhìn qua việc cư dân mạng Việt mắc bẫy Ban chuyên láo CSVN thì có thể thấy nếu họ thật sự có dân chủ, có quyền bỏ phiếu thì lá phiếu của đa số cũng bị dẫn dắt bởi những kẻ gian xảo như CSVN> Lúc đó bọn này cũng sẽ bịa ra :loạn luân, lợi dụng dân chủ hoặc đưa ra những thông tin bôi nhọ đối thủ chính trị để đánh phá, tiêu diệt đối lập. Và họ sẽ tiếp tục giao công an, quân đội, tòa án cho một đảng chính trị duy nhất để rồi khóc hận và bó tay không thể làm gì được như hiện tại.
Bọn nắm quyền luôn độc ác, tàn bạo, gian xảo và mị dân. Nó không chỉ là CSVN mà bất cứ kẻ nào, bất cứ đảng phái nào cũng sẽ như thế một khi đã củng cố được quyền lực độc đảng. Chúng sẽ phản bội lại người dân từng đi lính chết thế cho chúng vì quyền lực đẻ ra vinh quang, đẻ ra vật chất.
Khi người dân không tạo ra các tổ chức xã hội dân sự như Tịnh Thất Bồng Lai họ sẽ không bao giờ được chính quyền xem trọng để tuân thủ hiến pháp, luật pháp.
DƯỚI CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI TẤT CẢ ĐỀU CHỈ LÀ NHỮNG MÀN KỊCH LỪA ĐẢO.
Đảng Cộng sản là trùm lừa đảo lớn nhất. Màn kịch lừa đảo này bắt đầu vào ngày 3/2/1930 do "trùm" Hồ Tập Chương bắt tay với Quốc tế 3 và đảng Cộng sản Trung Quốc tổ chức. Đội lừa đảo 34 tên trong cái gọi là "Đội VNTTGPQ" đã ra sức tung tin giả và lợi dụng Nhật bị đồng minh đánh bại, Pháp bị Nhật hất cẳng để kể công để nâng giá đảng Cộng sản và độc chiếm quyền lực.
Sau màn "chó ngáp phải ruồi" này đội quân lợi dụng chủ thuyết cộng sản đã lên làm vua và ra sức thao túng , nhồi sọ dân An Nam có 2000 nô lệ cho quân chủ và thực dân để nắm quyền cai trị. Chiêu thức nâng giá rất quen thuộc là tinh thần "quốc gia dân tộc" và "quốc tế vô sản". Và 3 triệu người dân đã trả giá cho trò lừa đảo đó trong các cuộc chiến tranh vô nghĩa để phá nát các nền dân chủ phôi thai "Quốc gia Việt Nam" và Việt Nam Cộng Hòa sau năm 1967.
Sau 1975 liên tục những trò lừa đảo được thực hiện bằng cách đánh tư sản để thu vét vàng, ngoại tệ trả nợ Liên Xô, nướng dân Nam bằng cuộc chiến tranh với Pôn Pốt Campuchia để vơ vét vàng, tài nguyên đất nước này về nhằm xây giấc mộng "tiểu bá", bị Trung Quốc dạy cho một bài học 1979 vì quỵt nợ và dám vuốt râu hùm. Sau đó liên tục trong 10 năm là màn đứng yên cho Trung Quốc tập bắn để đi đến Hội nghị Thành Đô, cắt đất biên giới, biển đảo và phụ thuộc chủ nợ hoàn toàn về chính trị, kinh tế, quân sự, văn hóa. Diện tích đất nước từ 329.600 km2 thu gọn xuống còn 314.600 km2. Và tiếp tục là màn giá ,lương ,tiền, đổi tiền để bóc lột sức lao động của người dân ,ổn định siêu lạm phát để lừa tiếp.
Năm 1986 màn lừa đảo tiếp tục khi cho Nguyễn Văn Linh tiến hành đổi mới giả tạo, sau đó gia nhập WTO và ký kết các công ước nhân quyền để che mắt Liên Hiệp Quốc. Màn lừa đảo này luôn tạo ra thế đi 2 hàng giữa Mỹ và Trung Quốc để tồn tại qua kiều hối của người Việt hải ngoại và việc mở rộng cửa đón các tập đoàn đầu tư nước ngoài FDI vào để bán , cho thuê nước Việt theo hình thức tô giới, nhượng địa và hợp tác. Từ đó tập đoàn lừa đảo lấy việc xây dựng cơ sở hạ tầng, GDP của nước ngoài làm của mình để bịp dân, nhằm khiến 98 triệu dân tin rằng đất nước đang phát triển ,đổi mới tôt đẹp hơn xưa. Chúng tạo ra một tầng lớp tư bản đỏ sống bám vào quyền lực, một tầng lớp showbiz phất lên nhờ cơ chế thị trường sau đó dùng cuộc sống sang chảnh, khoe hàng của tầng lớp này để định hướng tuổi trẻ Việt Nam vào cuộc sống vật chất xa hoa, phù phiếm để bỏ đi lý tưởng đấu tranh dân chủ, xây dựng một thể chế chính trị công bằng, một nền tư pháp độc lập.
Màn lừa đảo nở rộ trong những ngày vừa qua khi Covid 19 tấn công toàn diện thể chế chính trị độc đảng thối nát và hủ bại. Vụ án cướp đất Đống Tâm sau đúng 2 năm khi bắt đầu đại dịch còn âm ỉ uất hận trong lòng dân chưa xong thì xảy ra vụ Việt Á làm giả Kit xét nghiệm lừa đảo tiền bạc và tính mạng hàng triệu dân. Sau đó là màn lừa đảo nâng giá đất lên cao nhất thế giới để làm tăng giá trị cổ phiếu tập đoàn rồi tuyên bố bỏ cọc 600 tỷ đồng khi lợi nhuận đã thu về. Tiếp đó là màn bán chui cổ phiếu của Trịnh Văn Quyết vì tài sản hao hụt do đại dịch. Hành động này sẽ khiến những chú cừu đầu tư cổ phiếu nhảy lầu tự sát khi gia tài tích góp giành giụm bị biến mất trong một đêm.
Nhưng chung quy đó cũng chỉ là cái giá phải trả của con dân nước Việt.
Khi bạn chấp nhận sống chung với một tập đoàn lừa đảo thì bạn đã chấp nhận trước sau cũng bị chúng lừa. Đó chỉ là vấn đề thời gian. Nông dân, công nhân bị chúng lừa để nai lưng ra làm thuê, đi lính chết thế cho chúng. Cán bộ công nhân viên bị chúng lừa để làm thợ dạy, thợ chữa bệnh, nhà văn, nhà báo, nghệ sĩ để chúng tôn vinh quyền lực và sống ăn trên ngồi trốc.Nhà đầu tư, doanh nhân nhỏ bị chúng lừa để bỏ của chạy lấy người từ các công ty, tập đoàn lớn đến vừa và nhỏ.
Sẽ không bao giờ có một thứ luật pháp nào có thể ngăn ngừa hay khắc phục được các trò lừa đảo này khi nhân dân nằm im , an phận. Bởi trò lừa này bắt nguồn từ thượng tầng và có hệ thống từ khi dân nước Việt để một đảng chính trị duy nhất nắm quyền.
TRONG MỌI CUỘC LỪA ĐẢO, DÂN LUÔN LÀ BÊN THẤT BẠI.
Trịnh Văn Quyết bán chui 74,8 triệu cổ phiếu thu lợi gần 1.700 tỷ đồng. Bộ tài chính quyết định phong tỏa tài khoản của Trịnh Văn Quyết ,tịch thu số tiền chênh lệch do không thông báo trước 3 ngày để đưa số tiền này vào ngân sách nhà nước.
Như vậy tiền của các nhà đầu tư , của dân chơi cỗ phiếu cuối cùng vào tay ai ?
Nhà nước.
Nhà nước là ai ? Là một tổ chức Mafia trá hình. Tiền vào tay nhà nước hay vào tay Trịnh Văn Quyết đâu có khác gì nhau?
Từ nay nhà nước sẽ khuyến khích nhiều tập đoàn công ty chơi theo cách này rồi lợi nhuận chia 2, nhất là các công ty đang bên bờ vực phá sản.
Rốt cuộc dân bao giờ cũng chết trước khi cỗ phiếu biến thành giấy lộn mà không kịp bán tháo. Nhà nước can thiệp cũng không đẩy giá cỗ phiếu tăng trở lại mà chỉ nhảy vào để hốt hụi chót.
TẠI SAO CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN SỢ TỊNH THẤT BỒNG LAI ?
Biến cố Phật giáo miền Trung năm 1963 tạo ra một cuộc cách mạng từ độc tài sang dân chủ lần đầu tiên trong lịch sử Việt Nam. Biến cố này khiến những người ủng hộ chế độ độc tài nhà Ngô thứ hai đến giờ vẫn còn cay cú. Họ chụp mũ đó là cộng sản đội lốt sư để kích động dân chúng.
Thật ra đó là nhận định sai lầm. Cộng sản lúc này đang bắt tay với chính quyền qua vụ hiệp thương ở Tánh Linh chứ không phải bắt tay với Phật giáo miền Trung. Đòn chụp mũ chỉ là chiêu của Trần Lệ Xuân. Chính đòn chụp mũ này sau đó đã tạo ra "Chiến dịch nước lũ" của Lê Quang Tung đánh phá hàng loạt chùa chiền và bắt đi hàng ngàn nhà sư để trả đũa.
Tại sao có biến cố Phật giáo miền Trung ?
Chính là vì Phật giáo lúc này độc lập với chính quyền. Chế độ độc tài ngây thơ chỉ tập trung tuyên truyền vào 1 triệu giáo dân công giáo mà bỏ qua 13 triệu Phật tử. Và họ đã liên kết lại ở trong hàng ngàn ngôi chùa khắp miền Nam.
Trong khi chính quyền dễ dàng đánh phá Cao Đài, Hòa Hảo, Bình Xuyên vì ít giáo dân thì họ lại gặp khó khăn với Phật giáo. Các tổ chức xã hội dân sự của Phật giáo được thắp sáng tâm linh bởi 5 cuộc tự thiêu đã bày hương án xuống đường để sống chết với chính quyền.
Có người sẽ bảo là tại sao sau năm 1975 Phật giáo Việt Nam không làm được như năm 1963 ?
Đó là vì họ không biết CSVN đã rút kinh nghiệm sâu sắc từ biến cố này.
Một đội ngũ an ninh CSVN từ tổ chức A42 khi ra trường đã cạo đầu để len lỏi vào các ngôi chùa, các tổ chức Phật giáo để làm nhiệm vụ mà đảng CSVN giao phó. Chúng hiểu rằng muốn đảng CSVN tồn tại như một lực lượng lãnh đạo chính trị duy nhất thì cần phải đánh sập "Giáo hội Việt Nam thống nhất" và không cho họ hình thành các tổ chức xã hội dân sự để độc lập với sự tuyên truyền của chính quyền.
Chính vì Phật giáo không phải là tôn giáo nên không có hàng giáo phẩm được ban tước vị từ Tòa thánh như Vatican nên an ninh cộng sản đội lốt sư để nắm Phật giáo rất dễ dàng. Từ đội ngũ sư đông đảo này hàng ngàn ngôi chùa trên khắp nước Việt đã đổi chủ. Đạo lý nhà Phật, 10 điều răn nghiêm cấm sư, Phật tử tuân thủ đã bị biến tướng và khiến triết học tu thân hoen ố. Mê tín dị đoan, thần thánh hóa lãnh tụ chính quyền, tham nhũng từ thiện, tin giả loan truyền đã phá nát Phật giáo để không thể hình thành nên các tổ chức xã hội dân sự như năm 1963.
Trước tình hình đó thay vì đi sâu vào tạo ra các ngôi chùa ,tịnh thất đứng ngoài sự quản lý của chính quyền cộng sản như Tịnh Thất Bồng Lai để một ngày nào đó giành lại dân chủ, pháp trị qua lực lượng đối lập, người dân Việt Nam lại làm ngược lại.
Dân Công giáo thì đánh phá phong trào 1963 chụp cho các vị lãnh đạo phong trào này đủ các thứ mũ cộng sản dù họ cũng bị tra tấn, đánh đập, tù đày, bôi nhọ dưới chế độ độc tài đảng trị.
Một số kẻ có đôi chút kiến thức chính trị cũng chẳng hiểu gì âm mưu đánh phá Tịnh Thất Bồng Lai để vào hùa theo nhằm nghi ngờ trò tung tin giả của 800 tờ báo để dân không thể tạo ra hàng ngàn Tịnh thất như thế để lật đổ chúng bằng biểu tình như dân Myanmar chống chế độ quân phiệt.
Than ôi , dân Việt đang tự bắn vào chân mình, đang biến mình thành nô lệ vì tư duy ao tù nước đọng.
Đáng ra họ phải thôi ngồi nói dóc, chửi lén trên mạng để bắt tay vào hành động như cụ Lê Tùng Vân để một ngày nào đó có hàng triệu người xuống đường không cho cảnh sát cơ động bắn người như vụ Đồng Tâm, không cho tòa án xử án oan như vụ Hồ Duy Hải, không cho bọn Việt Á, Tân Hoàng Minh, Trịnh Văn Quyết có thể lừa đảo, không cho bọn cộng sản chóp bu trở nên siêu giàu sống trong những biệt thự 500 tỷ, ăn thịt bò dát vàng, uống rượu ngoại đắt nhất, có đầu bếp nổi tiếng chế biến thức ăn, được các em gái gọi thơm như múi mít phục vụ tình dục sau khi đánh bạc... còn họ ở trong những căn nhà ổ chuột vì bị cướp đất, bị đẩy ra đường xin những ổ bánh mì từ thiện, con cái họ đội túi ni lông qua sông đến trường....
Ngửa tay xin từ thiện , cúi đầu lạy chúng để qua trạm kiểm soát hoặc tỏ ra anh hùng cá nhân trên mạng xã hội cũng không phải là cách hay mà phải làm như cụ Lê Tùng Vân để giành lại dân hoặc ít ra cũng tạo nên được một thế hệ trẻ không bị nhiễm độc vì tôn thờ bác Hù, các anh hùng láo toét của Cộng sản.
Nhưng dân tộc này không làm điều đó .Họ chỉ hèn nhát và vô tri chửi cụ Lê Tùng Vân để ôm nhau chết chung.
TẠI SAO CHẾ ĐỘ ĐỘC ĐẢNG NGU DỐT VÀ TÀN ÁC ?
Một nguyên tắc bất di bất dịch thuộc về logic học là các chế độ độc đảng bao giờ cũng ngu dốt, tàn ác, bắt người vô pháp và đàn áp nhân quyền.
Tại sao ?
Đó là vì mục đích của nò là để bảo vệ quyền lực và nắm quyền không do dân bầu.
Tại sao chế độ độc đảng ngu dốt ?
Bởi vì nhân dân không có quyền bầu ông tổng bí thư ,ông chủ tịch hay ông bí thư tỉnh ủy,chủ tịch tỉnh. Do không có quyền bầu nên họ không thể chọn người tài giỏi vào các vị trí của chính quyền. Khi đảng nắm cái quyền ban chức tước, phẩm hàm này thì đảng sẽ đưa những kẻ trung thành với đảng vào hoặc những kẻ chạy chọt ,chịu bỏ tiền ra để thăng quan ,tiến chức. Do vậy chửi bọn quan lại ngu dốt cũng bằng thừa. Khi dân để cho chế độ độc đảng cầm quyền thì nó đương nhiên phải dốt. Bởi anh không thể truất phế được nó và cũng không thể đưa người tài vào thay. Hơn nữa khi không có sự cạnh tranh giữa 2 đảng thì đảng nắm quyền không cần chọn người tài ra thi đua mà chỉ cần sự trung thành. Vì vậy người tài giỏi sẽ bỏ nước ra đi và bọn cơ hội, nịnh thần có dịp leo cao, luồn sâu.
Tại sao chế độ độc đảng tàn ác ?
Bởi nó phải giữ cái quyền lực của nó. Quyền lực này sẽ đem đến tiền bạc do dân, doanh nghiệp hối lộ bởi các thông tư nghị định hành chính , có thể cướp đất để đấu giá hay có thể dùng tiền mua đất của nông dân giá rẻ sau đó xây một vài con đường, một vài cây cầu, tung tin quy hoạch,cho tư bản nước ngoài vào mở nhà máy hoặc xây sân bay, tàu điện cao tốc để bán đất với giá cao gấp hàng trăm lần. Lợi nhuận chênh lệch do quyền lực mang lại sẽ khiến chúng sống đế vương, cho con cháu ra nước ngoài du học, có thể kiếm nhân tình, bồ bịch tuyệt đẹp, có thể xây lâu đài, mua du thuyền,siêu xe hoặc vung tiền như nước trong các cuộc du lịch khắp thế giới. Chính vì yếu tố tiền bạc chảy vào như nước nên chúng phải ác để không một người dân nào có thể tước đi nguồn lợi của nó.
Vậy nên chúng phải cho 800 tờ báo nói láo, ngụy biện đánh đồng chúng với quốc gia dân tộc, sau đó bày vẽ ra hiến pháp, luật pháp để bỏ tù dân dám ngăn cản quyền được tham nhũng của chúng.
Bây giờ dân sẽ bảo "Tại sao mày tàn ác thế?" và lấy đó làm lý do để nằm im thì nó sẽ bảo "Ngu sao không ác?". Không ác để về làm anh nông dân nghèo khổ, làm anh tá điền như trước kia? Chúng bịa ra học thuyết xúi dân đánh Pháp, đánh Mỹ, đánh VNCH để mong có ngày như hôm nay. Không ác để dân nổi dậy như 112 nước trên thế giới và đưa chúng trở về với thân phận đầy tớ như quan chức các nước dân chủ?
Cho nên đừng bao giờ hỏi tại sao nó tàn ác mà phải thấy đó như là một điều đương nhiên khi mình để cho nó độc đảng. Nhiệm vụ của mình bây giờ muốn nó khỏi ác ,khỏi ngu là bí mật tìm cách liên kết nhau lại để làm cho nó không còn độc đảng nữa.
Trong quá trình này nhất định có khi bí mật của mình bị lộ và mình có thể bị chúng bắt bớ, tra tấn, bỏ tù... Nhưng không thể lấy đó làm lý do để không làm nữa. Khi chế độ độc đảng không phải là đa đảng, thừa nhận đối lập thì nó sẽ không bao giờ có luật pháp. Vì vậy đòi hỏi nó phải tôn trọng nhân quyền, tuân thủ luật pháp sẽ khiến nó cười vỡ bụng.
Muốn có nhân quyền, có luật pháp phải đánh đổ chúng,xóa bỏ chế độ độc đảng. Một mô hình đơn lẻ sẽ bị chúng bẻ gãy như bẻ từng chiếc đũa nhưng hàng ngàn , hàng vạn mô hình, hàng triệu người đứng lên cùng lúc thì hệ thống công an của nó sẽ bó tay chịu thua. Do đó đừng lấy một Tịnh Thất Bồng Lai bị chúng đàn áp làm lý do cho cái hèn để rồi khoanh tay nằm im và biện hộ cho sự bó tay. Phải nhân rộng mô hình Tịnh Thất Bồng Lai, sau 10,15 hay 20 năm sẽ có một thế hệ thoát khỏi sự tuyên truyền đầu độc của nhà trường chuyên nhồi sọ của chế độ độc tài để làm cách mạng như thanh thiếu niên Hồng Kông và Myanmar. Thế hệ hôm nay cúi đầu nhưng chưa chắc thế hệ sau sẽ như vậy nếu biết ươm mầm từ hôm nay.
Khi người dân bỏ qua tự do để tìm kiếm sự an toàn thì họ sẽ không bao giờ có được cả hai. Bằng chứng là hiện tại những quyền tự do căn bản của họ như bầu cử, báo chí, tôn giáo, quyền trẻ em...đều không có mà sự an toàn của họ cũng bị tước mất. Bất cứ khi nào họ cũng có thể bị đổ tội oan, bị bỏ tù vô lý hay bị tống ra đường mỗi khi chế độ quy hoạch nhà cửa, đất đai của họ cho những dự án làm giàu của chúng.
TRÒ HỀ VINFAST.
Vinfast hay đúng hơn Vin phét từ lâu đã bị lột mặt nạ nhưng vẫn tốn không ít thời gian của cư dân mạng mỗi khi tập đoàn này giở trò phét lác, đánh lừa dân trong nước.
Thứ nhất cơ chế thu hút đầu tư của các tiểu bang ở Mỹ hay ở Đức cho phép Vượng mở nhà máy,phát triển thương hiệu sang các nước này. Anh có quyền mở nhà máy, có quyền làm ăn trên đất của các nước dân chủ. Nhưng anh có cạnh tranh được theo cơ chế thị trường hay chỉ vài năm là tuyên bố phá sản lại là một chuyện khác. Vượng VIN có nguồn tiền từ các dự án đất vàng thu tóm tại Việt Nam từ các thương hiệu ở các lĩnh vực khác thì Vượng có quyền đầu tư sang Mỹ. Mỹ bỏ cấm vận với Việt Nam thì Vượng tha hồ nhảy múa tung tiền mua đất, lập showroom, tung tiền quảng cáo, thừa giấy vẽ voi.
Thứ hai Mỹ cho phép quảng cáo và báo chí Mỹ cũng bán quảng cáo trên các trang báo của họ. Nguyễn Phú Trọng từng mua một trang báo $10.000 để quảng cáo cho đảng CSVN khi đến Mỹ. Điều đó không hề hấn gì khi Mỹ bang giao với Việt Nam. Luật pháp Mỹ chỉ cấm đảng phát xít chứ không cấm chủ nghĩa cộng sản vì họ cũng có đảng Cộng sản đang tồn tại.
Thứ ba sở dĩ Vượng có thể bịa chuyện các công ty Mỹ đặt hàng 20.000 xe/giờ là do các công ty vệ tinh của Vượng tại Mỹ đội lốt người bản xứ. Đây là các công ty ma tức là các công ty thành lập đúng luật nhưng làm ăn không cần có lãi. Chúng do bọn tay chân của Vượng sinh sống trên đất Mỹ, có quốc tịch hay do một số ít người Mỹ chính gốc được Vượng thuê vào bộ máy quản lý để đứng tên. Các công ty này hùa nhau đặt hàng ma và Vượng nhân thế cho bộ máy quảng cáo tung hô lên để đám dân sùng bái Vượng ảo tưởng.
Hiện tại các công ty Trung Quốc thừa tiền cũng trả lương cao gấp 2, gấp 3 lần để lôi kéo kỷ sư công nghệ, nhân tài của các công ty Mỹ về làm cho chúng để cạnh tranh. Chúng tạo ra một sự lạm phát về lương, một cuộc cạnh tranh nhân tài không lành mạnh theo nguyên tắc "cá lớn nuốt cá bé" bên cạnh việc ăn cắp sở hữu trí tuệ. Nhưng với GDP thấp hơn Trung Quốc không thể cạnh tranh lâu dài khi bất cứ việc gì cũng đi mua, đi thuê mà không thể tạo ra trí tuệ qua giáo dục.
Vượng cũng thế mà thôi dù Vượng có trong tay 50 ngàn nhân viên. Số nhân viên của Vượng chỉ là để quản lý các mối làm ăn mà quyền lực của đảng Cộng sản ưu đãi, ban phát. Số nhân viên này so với nguồn lực các nhân viên của các công ty Mỹ lấy từ các trường đại học danh tiếng hàng đầu Hoa Kỳ chỉ là hạt cát giữa sa mạc.
Việc Vinfast có thể cạnh tranh được với ngành sản xuất xe điện của Mỹ, Đức là chuyện trong mơ. Thực tế B phone, xe xăng của Vượng, Kít của Việt Á hay nhiều thương hiệu khác được"nổ" không sách đã chứng minh. Nhưng thực tế Vượng không cần các thương hiệu của Vượng thành công trên đất Mỹ, Đức. Vượng chỉ cần nổ cho nhiều để lấy cớ cướp đất, thu gom đất càng nhiều ở trong nước. Dân không thể phản kháng là vì Vượng bảo"Tất cả vì thương hiệu quốc gia, vì lòng tự hào dân tộc"
Khi quỹ đất Việt Nam còn nhiều và khi Việt Nam vẫn còn các dự án mở rộng thành phố, nâng cấp nông thôn lên thành thị thì Vượng vẫn còn hưởng chênh lệch giá từ cướp đất để nuôi các công ty ma bên Mỹ, bên Đức. Quá trình này sẽ kết thúc thì đã cướp hết đất của nông dân.
Tuy nhiên dân Việt chỉ có tiền bây giờ sau khi bán đất. Đến các thế hệ sau khi tiền bán đất đã xài hết mà nghề ngỗng không có chỉ đi làm công nhân thì họ sẽ thành homeless.
MÀN ĐẤU TỐ HÈN HẠ CỦA LUẬT RỪNG HAY LÀ TỘI PHỈ BÁNG ?
Thế giới có câu " Im lặng không phải là đuối lý mà là đỉnh cao tột cùng của sự khinh bỉ". Những người tu tại gia trong Tịnh thất bồng lai hay "Thiền am bên bờ vũ trụ" sở dĩ họ không phản biện trực tiếp hay đôi co với những con kền kền ăn xác chết, những màn đấu tố phi logic ,không bằng chứng là vì họ là những người tu hành. Khi đã là chân tu thì không cần thiết phải ăn miếng trả miếng, tham sân si với miệng lưỡi thế gian. Chính vì vậy họ chỉ phản biện bằng cách tung ra các màm thuyết pháp hùng hồn của các chú tiểu hay các clip văn nghệ của giới trẻ.
Tuy nhiên lũ kền kền không hiểu sự khó nói, khó cãi của họ nên càng mặc sức đấu tố.
Theo nguyên tắc suy đoán vô tội mà đa số người Việt Nam hiện nay ít nhiều đều có đọc qua trên internet là " Tất cả mọi nghi phạm đều được xem là vô tội trước khi có phán quyết của một tòa án độc lập".
Do vậy những thông tin không phải là kết luận của bồi thẩm đoàn nếu làm tổn hại đến danh dự, uy hiếp tinh thần của dư luận đến nghi phạm, làm ảnh hưởng đến nền tư pháp công chính đều bị ghép vào tội phỉ báng.
Đó là sự giới hạn của quyền tự do ngôn luận.
Nếu ở Mỹ thành viên của Tịnh Thất Bồng Lai hoàn toàn có thể nhờ luật sư thu thập bằng chứng từ các video clip của Nguyễn Sin, Nguyễn Phương Hằng, bọn nghệ sĩ bưng bô như Trung Hiếu và nhóm hài đất Bắc để truy tố những kẻ này về tội phỉ báng. Trước một tòa án độc lập nếu như những kẻ này không chứng minh được tội "loạn luân" của Tịnh Thất Bồng Lai qua một cơ quan giám định ADN độc lập, hay "lợi dụng từ thiện để trục lợi" trái với các điều luật đang có thì họ sẽ bị phán thua kiện. Từ sự thua kiện này họ sẽ phải bồi thường tất cả mọi tổn thất về tinh thần, vật chất do những màn đấu tố, vu khống này gây ra. Nếu tổn hại trong nhiều năm thì số tiền bồi thường sẽ rất lớn, có khi lên đến hàng triệu Mỹ Kim. Nếu thiệt hại về tính mạng như nghi phạm tự tử do sa sút tinh thần, hay ảnh hưởng đến nhân cách trẻ em thì vụ án từ dân sự sẽ chuyển sang hình sự để truy tố những kẻ đấu tố.
Tuy nhiên do dân Việt Nam không đấu tranh để có tam quyền phân lập, tư pháp độc lập nên Tịnh Thất Bồng Lai có gởi đơn kiện cũng chỉ là chuột kiện mèo, cừu kiện sói.
Nhưng vấn đề đáng nói ở đây không phải từ bọn dân hùa theo đảng CSVN để chơi màn đấu tố như thời cải cách ruộng đất hay chiến dịch "tố cộng diệt cộng" không theo bất kỳ điều luật nào của quốc hội lập pháp mà từ những kẻ vẫn kêu gọi đấu tranh dân chủ, thực thi pháp trị.
Những kẻ này thừa hiểu nguyên tắc suy đoán vô tội nhưng vẫn đưa ra những lập luận ngụy biện đại loại như " Tại sao Tịnh Thất Bồng Lai không đi xét nghiệm DNA để chứng minh mình oan?" hay" Công an đã có bằng chứng loạn luân rồi nhưng không truy tố vì sợ ảnh hưởng đến các đứa trẻ . Hơn nữa lão già chủ mưu cũng đã 90 tuổi không còn sống bao lâu".
Đó là những lập luận phải dùng những từ như "thiểu năng, ấu trĩ" dến tội nghiệp.
Tại sao luật pháp yêu cầu bên nguyên phải chứng minh chứ không phải bên bị? Cơ quan chấp pháp phải chứng minh bị cáo có tội chứ không phải những kẻ bị nghi ngờ". Bị cáo không có nghĩa vụ chứng minh.
Bởi tính đa dạng của cáo buộc. Nếu bên nguyên đưa ra cáo buộc"loạn luân" và yêu cầu bên bị chứng minh bằng bằng chứng sau khi nghi phạm chứng minh xong liền quay sang đấu tố hàng trăm ngàn tội khác như tham nhũng từ thiện, đàn áp trẻ em, bắt cóc... thì bên bị sẽ dùng cả đời người để chứng minh mình oan. Tội này không xong chúng tìm tội khác?Nếu không chứng minh sẽ bị xem như có tội. Thật là hết sức vô lý.
Nguyên tắc của các nền tư pháp độc lập là văn phòng biện lý gồm các công tố viên độc lập phải xem xét các chứng cứ do công an, cảnh sát đưa ra có đủ sức thuyết phục được bồi thẩm đoàn hay không, chứng cứ đó sẽ bị các luật sư của nghi phạm phản biện như thế nào. Chừng nào họ thấy chứng cứ đó đủ sức chiến thắng các luật sư biện hộ thì họ mới khởi tố. Nếu khởi tố nhưng bị thua nhục nhã trước tòa thì công tố viên sẽ lưu một vết đen thất bại vào hồ sơ nghề nghiệp của mình do lạm dụng tốn tiền thuế của dân. Vì vậy văn phòng biện lý luôn tâm niệm đã khởi tố là phải chiến thắng, phải có đầy đủ bằng chứng.
Phía nghi phạm không có nghĩa vụ chứng minh vì họ không thể quan tâm với đủ loại buộc tội không bằng chứng của bên nguyên cáo.
Do vậy những kẻ đấu tố trên mạng hay nền báo chí CSVN sẽ bị truy tố ngược về tội phỉ báng và thua kiện tuột quần nếu như đang ở Mỹ.
Đáng tiếc là Việt Nam không phải là Mỹ nên bọn kền kền tha hồ lộng hành.
DŨNG LÒ VÔI: TRỌC PHÚ LÀM GIÀU.
Huỳnh Phi Dũng tuổi Nhâm Dần (1962), học chưa hết phổ thông đi bộ đội tham gia chiến đấu ở Campuchia hai năm, rồi xuất ngũ vào sinh sống ở Bình Dương và kết hôn với Trần Thị Tuyết, lớn hơn Dũng 6 tuổi, là con gái một cán bộ lãnh đạo cấp sở. Tài sản duy nhất của vợ chồng Huỳnh Phi Dũng lúc đó là chiếc xe máy cũ trị giá ba chỉ rưỡi vàng của bố mẹ vợ cho con gái làm của hồi môn. Ông bố vợ xin cho con rể vào làm nhân viên ở Phòng tổ chức cán bộ Công an tỉnh Bình Dương, một thời gian sau Dũng được chuyển qua phòng hậu cần.
Đó là những năm tháng cuối thời bao cấp, nghèo đói và khắt khe. Nhiệm vụ của người lính hậu cần là làm sao mỗi bữa ăn của cán bộ chiến sĩ thêm con cá, bìa đậu. Ngày ấy xi măng là loại vật tư quý hiếm nằm trong danh mục phân phối theo tiêu chuẩn đặc biệt. Huỳnh Phi Dũng đã từng làm phụ hồ nên biết vôi có thể thay thế xi măng trong xây dựng. Thế là Dũng xin lãnh đạo cho đắp lò nung vôi. Lúc đầu chả ai tin, nhưng khi mẻ vôi đầu tiên ra lò bán hết veo thì mọi người đều phục sự nhạy bén của Dũng. Từ một lò vôi nhân lên bốn năm lò vôi và Huỳnh Phi Dũng thành “ Dũng lò vôi” từ đó.
Việc kinh doanh vôi mang lại hiệu quả cao, ngoài tăng tiền ăn cho anh em hằng ngày, còn tích lũy được 300 triệu đồng, một số tiền không nhỏ thời kỳ đó. Khi vôi không còn đắt hàng Huỳnh Phi Dũng chuyển sang sản xuất đồ gỗ, chế biến hạt điều xuất khẩu v.v… Như một bà đỡ mát tay, nghề nào Dũng mở ra cũng làm ăn phát đạt.
Ngay từ thời điểm đó, Dũng đã tận dụng sự “mát tay” của mình để vừa làm việc công vừa lo việc tư. Song song với việc sản xuất kinh doanh của đơn vị do Dũng phụ trách là những tổ sản xuất của Trần Thị Tuyết, vợ Dũng. Dũng đã tạo cho mình cái thế “chân trong chân ngoài” mà sau này nó cực kỳ hiệu quả trong việc thâu tóm lợi nhuận.
Năm 1992, Bình Dương có công ty sơn mài Thành Lễ làm ăn thua lỗ, nội bộ lủng củng, công nhân bỏ việc, giám đốc bị kỷ luật. Ủy ban nhân dân tỉnh làm việc với bên Công an và “mượn” Dũng vôi sang làm giám đốc công ty Thành Lễ. Nhận chức, Huỳnh Phi Dũng ra điều kiện, nếu lỗ sẽ bồi thường, có lời chia nhà nước bảy, Dũng ba. Chi tiết này Huỳnh Phi Dũng nói với chúng tôi trong lúc vui chuyện chứ không có văn bản nào ghi nhận. Dũng lò vôi quả là một doanh nhân bẩm sinh, nhưng điều quan trọng hơn là gặp thời. Dũng về làm giám đốc công ty Thành Lễ không lâu thì nội bộ lãnh đạo Bình Dương có nhiều thay đổi, làn gió đổi mới thông thoáng thổi bạt sức cản trì trệ. Thành Lễ không chỉ sản xuất sơn mài đơn điệu mà trở thành một Công ty thương mại xuất nhập khẩu tổng hợp. Huỳnh Phi Dũng nhanh chóng nắm thời cơ mở rộng kinh doanh xăng dầu, cao su, đồ gỗ. Mặt hàng thu nhiều lợi nhuận nhất của Thành Lễ lúc đó là xăng dầu vì giữ thế độc quyền. Những kho xăng, dầu của Thành Lễ mọc lên theo đà phát triển siêu lợi nhuận chả kém gì kho xăng Nhà Bè. Và đây cũng là lúc Huỳnh Phi Dũng thực hiện chiến thuật “chân trong chân ngoài” rất hiệu quả. Dũng dành cho công ty của vợ làm đại lý độc quyền phân phối xăng dầu Thành Lễ với chiết khấu hao hụt và tỷ lệ hoa hồng ưu đãi đặc biệt. Mỗi ngày hàng triệu lít xăng dầu từ kho Thanh Lễ chỉ qua tay gia đình Huỳnh Phi Dũng chảy khắp Bình Dương, Bình Phước ra tận Đak nông, Đak lắc và vượt biên giới qua Campuchia. Có lần chị Tuyết nói thật với tôi: “Ngày ấy làm xăng dầu sướng không thể tả đươc! Mỗi buổi chiều đánh xe đi gom từng bao tiền về không đếm xuể”.
Nhưng, đó chỉ là những đồng tiền lẻ so với lợi nhuận từ đất sau này.
Bình Dương trở thành điểm đến hấp dẫn khi ông Nguyễn Minh Triết tuyên bố trải thảm đỏ đón các nhà đấu tư . Tấm “thảm đỏ” đầu tiên rộng 160 ha ở Sóng Thần và người được sử dụng nó chính là Huỳnh Phi Dũng. Với 160 ha đất được Uỷ ban nhân dân tỉnh giao cho Công ty Thành Lễ, Huỳnh Phi Dũng đã ký hợp đồng với công ty Phi Long xây dựng hạ tầng cơ sở với tỷ lệ ăn chia 50/50. Người ta nói Huỳnh Phi Dũng ký bằng hai tay: Tay phải đại diện doanh nghiệp nhà nước là công ty Thanh Lễ, tay trái đại diên cộng ty Phi Long của gia đình mình. Công ty Phi Long không phải nộp tiền sử dụng đất, chỉ góp vốn xây dựng hạ tầng rồi phân lô cho thuê, thực chất là chuyển nhượng bất hợp pháp quyền sử dụng đất. Thông qua 57 hợp đồng cho 13 đơn vị và cá nhân “thuê ”, trong đó có nhiều hợp đồng với Minh Phụng – Ep Cô, Huỳnh Phi Dũng đã thu về 130 tỷ đồng, và công ty Phi Long của gia đình Dũng lãi ròng 30 tỷ, tương đương 30 triệu đô la Mỹ thời kỳ đó.
Cũng với hình thức đó, tháng 9-1995 Huỳnh Phi Dũng mở tiếp khu Sóng Thần 1 với diện tích 178ha và cho thuê ngay sau đó đạt tỷ lệ một trăm lẻ bốn phần trăm, gia đình Dũng được chia hơn một trăm tỷ tiền lời.
Có lẽ thấy hình thức liên doanh phức tạp lại phải chia chác lợi nhuận nên khi mở khu công nghiệp Sóng Thần 2 diện tích 279ha và Sóng thần 3 diện tích 533ha, rồi đến khu du lịch sinh thái diện tích 467ha Huỳnh Phi Dũng dành trọn quyền đầu tư cho các công ty của mình là Hoàng Gia, Đại Nam. Huỳnh Phi Dũng còn có hơn 455 ha ở khu trung tâm hành chính Dĩ An và hàng trăm hec ta cao su ở Bến Cát, Mỹ Phước v.v.. Từng vùng dân cư cũng như đất nông nghiệp của dân đã được “quy hoạch” cho Huỳnh Phi Dũng dễ như trở bàn tay. Người ta nói đất Bình Dương chỗ nào ngon nhất đều đã về tay Huỳnh Phi Dũng! Biết bao gia đình phải lặng lẽ gạt nước mắt ra đi từ bỏ vườn tược, ruộng đồng của mình vì cái “vòi bạch tuộc” ấy. Hàng đống tiền Huỳnh Phi Dũng thu về từ đất và đó chính là mồ hôi nước mắt và máu của dân.
Huỳnh Phi Dũng chưa từng có một sản phẩm nào xuất khẩu ra nước ngoài thu ngoại tệ về, thậm chí một vài sản phẩm chất lượng cao bán nội địa cũng không. Cái tài của Huỳnh Phi Dũng là lanh lẹ lắt léo lách luật và bám riết vào các mối quan hệ để làm giàu từ việc chuyển nhượng quyền sử dụng đất.
Không biết có nhà báo nào bị “há miệng mắc quai” như tôi thì không, nhưng quả thật rất ít báo lên tiếng về Huỳnh Phi Dũng. Trong thời gian vụ án Minh Phung-Epco, có một vài bài trên báo Tuổi Trẻ, nhưng bị chìm vào im lặng. Và rồi Huỳnh Phi Dũng được bầu làm đại biểu Quốc Hội, khoác lên mình bộ cánh chính khách và cái quyền bất khả xâm phạm!
Nhân cách
Không phải chỉ có Hoàng Quang Thuận mới làm thơ nhập đồng mà Huỳnh Phi Dũng còn nhập đồng làm thơ kinh khủng hơn. Mỗi đêm Dũng đều nhập đồng làm thơ và cho in dán khắp nơi trong văn phòng công ty. Thơ nhập đồng của Huỳnh Phi Dũng không chỉ tức cảnh Yên Tử, Bái Đính như Hoàng Quang Thuận mà ca nợi nhân đức, thiện tâm và nhân cách cao thượng. Huỳnh Phi Dũng tự nhận mình là ngu, là khùng nhưng mỗi bài thơ lại toát lên vẻ cao đạo dạy đời. Trong tập thơ Về chốn tâm linh của Huỳnh Phi Dũng do Nhà xuất bản Thanh Niên ấn hành và Dũng tuyên bố rằng: “Tôi thách các nhà thơ Việt Nam làm được thơ hay như thơ tôi” đầy rẫy những lời giáo huấn rẻ tiền. Tôi xin trích bốn câu thơ “tuyệt tác” của Huỳnh Phi Dũng với bút danh Huỳnh Công:
Về thăm Văn Hiến Quạt Mo
Thằng Bờm không đổi dù cho ba bè
Phú ông chớ ỉ giàu nghe
Quạt Mo không đổi ba bè gỗ lim.
Ngoài làm thơ Dũng còn sáng tác kinh Phật, quốc ca, và trổ tài gọi mưa ngăn bão. Dũng từng khẳng định rằng, bất kỳ cơn bão nào sắp đổ bộ vào nước ta Dũng đều có thể lái trệch đi hướng khác!? Huỳnh Phi Dũng cũng tiên đoán vận mệnh đất nước như Trạng Trình tái thế. Một anh chàng chưa học hết phổ thông trung học mà ăn nói như thánh tướng, các bậc trí thức cứ há mốc miệng ra nghe rối gật gật đầu tỏ ý khâm phục. Cái sức mạnh kim tiền nó đã tạo nên nghịch lý ấy.
Có lẽ không doanh nhân nào nói nhiều về lòng yêu nước thương dân như Huỳnh Phi Dũng. Cũng chả có doanh nhân nào tự cho mình là người đạo đức và giàu lòng vị tha như Huỳnh Phi Dũng. Dũng tuyên bố: “Cả đời tôi kính trọng quốc hồn, quốc túy” và Dũng lên giọng dạy đời: “Lấy vật chất làm của, của sẽ rời xa ta, lấy phúc đức làm của của theo ta vạn đời”. Để minh chứng điếu đó Huỳnh Phi Dũng đã xây dựng Đại Nam Văn Hiến để “thức tỉnh nhân tâm, chấn hưng nước Việt cho muôn đời con cháu”.
Từ khi khởi công xây dựng đến lúc cơ bản hoàn thành, Huỳnh Phi Dũng ăn chay trường và không rời khỏi công trình. Tất cả hình mẫu núi non, chùa chiền, tranh, tượng đều làm theo ý tưởng của Dũng. Huỳnh Phi Dũng xây dựng hẳn một xưởng sản xuất gạch ngói riêng để xây chùa. Công trình ngốn tiền như nước và người cung ứng tiền bạc chính là chị Trần Thị Tuyết, vợ Dũng. Huỳnh Phi Dũng nói với mọi người: “Vợ chồng tôi đã nguyện dù phải bán đi căn nhà cuối cùng cũng xây dựng xong công trình tâm linh này”. Dũng tuyên bố không thu bất kỳ một khoản tiền nào khi mọi người đến thăm quan và vui chơi ở Đại Nam Văn Hiến.
Quả thật ở nước ta chưa có ngôi chùa nào to và dát nhiều vàng như Đại Nam Văn Hiến của Huỳnh Phi Dũng. Chùa có diện tích 3000m2, dưới dãy núi Bảo Sơn đắp bằng xi măng cốt thép cao 75 mét. Trong chùa những cánh cửa gỗ quý nặng hàng tấn, những bức tượng, hoành phi, câu đối và những tác phẩm thơ tâm linh của Huỳnh Phi Dũng đều thiếp vàng. Chính điện thờ Phật Tổ Như Lai trên cùng, ở giữa Vua Hùng kế đến Hồ Chủ tịch, bên phải thờ bách gia trăm họ và Mẹ Âu Cơ, bên trái thờ gia tộc Huỳnh-Trần. Có một bài thơ viết về Đại Nam Văn Hiến như sau:
Ôi Lạc cảnh Đại Nam Văn Hiến
Núi non, thành quách đền đài
Vàng dát đỏ tường cao của rộng
Bạc rải đầy lối rộng, đường dài
Trên núi giả vọng tiếng chim yến giả
Gọi bầy chim yến thật bay về
Dưới chùa giả tụng kinh phật giả
Lừa thập phương Phật tử chân quê.
Nhiều vị lãnh đạo đã đến thăm Đại Nam Văn Hiến Huỳnh Phi Dũng, phải thắp hương bái đức Phật bái vua Hùng và Hồ Chủ Tịch đã đành còn phải bái cả cửu huyền thất tổ Huỳnh Phi Dũng? Dũng tận dụng tối đa uy quyền của của các vị lãnh đạo bằng cách thuê nghệ nhân làm những lẵng hoa giả giống y hệt những lẵng hoa họ tặng, và khắc họ tên chức vụ từng người để trưng bày lâu dài. Những cây kiểng ngoài khuôn viên cũng có biển đồng bia đá khắc tên những Nông Đức Mạnh, Phan Văn Khải, Nguyễn Minh Triết và nhiều quan chức cao cấp, như một thứ cầu chứng cho địa vị cao sang và phẩm chất tốt đẹp của ông chủ Huỳnh Phi Dũng.
Thay cho lễ khánh thành Đại Nam Văn Hiến, Huỳnh Phi Dũng tổ chức lễ mừng thọ mẹ. Trên quảng trường Đại Nam đêm ấy 1000 bàn tiệc và 10.000 thực khách từ khắp nơi tới dự, có nhiều vị lãnh đạo và quan chức cao cấp đương chức từ Hà Nội cũng bay vào. Cờ hoa võng lọng rợp trời. Mọi người vừa ăn tiệc vừa nghe những bài thơ bài hát do Huỳnh Phi Dũng sáng tác qua giọng ngâm tiếng hát của những nghệ nhân nổi tiếng. Khi chiếc kiệu hồng rước bà mẹ thân sinh Huỳnh Phi Dũng lên sân khấu, từng chùm pháo hoa rực trời và đích thân Huỳnh Phi Dũng đọc “Bài thơ tặng mẹ” thật hung hồn. Rồi Huỳnh Phi Dũng khoác tay vợ là Trần Thị Tuyết đến trước mặt mẫu thân chúc thọ. Không ai dám nghi ngờ lòng hiếu thảo của Huỳnh Phi Dũng. Có bà mẹ nào hạnh phúc hơn bà mẹ Huỳnh Phi Dũng trong giờ phút thăng hoa ấy? Và thằng điên cũng chả dám mở mồm ra bảo Huỳnh Phi Dũng kém đạo đức.
Nhưng chỉ sau cái đêm ấy không lâu thì, Huỳnh Phi Dũng tuyên bố bỏ người vợ đã có với mình ba mặt con, đã cùng mình lập nghiệp từ lúc tài sản chỉ có chiếc xe máy cũ trị giá ba chỉ rưỡi vàng, một người vợ đã nguyện dù phải bán căn nhà cuối cùng cũng sát cánh cùng chồng xây dựng công trình Đại Nam Văn Hiến. Huỳnh Phi Dũng quyết bỏ người vợ ấy khi chị đang bị bệnh ung thư máu hàng tuần phải điều trị ở bện viên Chợ Rẫy để cố kéo dài thêm cuộc sống. Bà mẹ Dũng và các em Dũng không một ai đồng tình với hành động quay quắt của Dũng, Dũng tuyên bố từ bỏ tất. Điều gì đã khiến Dũng làm thế?
Vào một buổi sáng tôi cùng Hồng Quang ở Đài truyền hình Việt Nam đang ngồi chơi ở văn phòng của Huỳnh Phi Dũng thì một chiếc xe Lexus chạy tới và từ trong xe bước ra hai phụ nữ và một người đàn ông. Họ vào phòng đon đả chào mọi người và người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan, nước da trắng giới thiệu:
-Tên em là Hằng, mọi người quen gọi Hằng Canada vì em ở Canada. Còn đây là chị gái và anh trai em.
Huỳnh Phi Dũng kể rằng Hằng sang Canada từ nhỏ, năm 18 tuổi lấy chồng người Hoa được một đứa con trai 16 tuổi thì chồng chết. Gia đình chồng muốn Hằng lấy đứa em chồng, Hằng không chịu thì một đêm tay này toan cưỡng bức cô, vì thế Hằng đưa con và mang theo 18 triệu đô la về nước thành lập Công ty kinh doanh bất động sản và trồng cao su. Hôm nay Hằng tới công ty để làm hợp đồng thuê 400m2 đất trong khuôn viên Đại Nam Văn Hiến mở siêu thị thời trang và bán mấy chục hec–ta cao su.
Bữa cơm trưa hôm đó có cả vợ con Huỳnh Phi Dũng và một ông cán bộ tỉnh Bình Dương, Hằng Canada kể những câu chuyện tiếu lâm và cười khanh khách. Tôi nhận ra đôi mắt sắc như dao cau của người đẹp luôn hướng về phía Dũng, nên nhắc Dũng hãy cảnh giác. Dũng quắc mắt mắng tôi và nhắc lại câu phương ngôn: “giàu không bỏ bạn sang không bỏ vợ”. Ấy thế mà, chỉ sau đó không lâu, Dũng không chỉ bỏ vợ, bỏ bạn mà bỏ cả mẹ chỉ vì một người đàn đã có hai đời chồng. Đó chính là Hằng Canada. Cái người đi trên xe Lexus hôm trước, Hằng giới thiệu là anh trai chính là người chồng hợp pháp đang sống với cô ta cùng đứa con ba tuổi.
Vì Huỳnh Phi Dũng tin vào tâm linh nên chị Trần Thị Tuyết cũng muốn dùng tâm linh để hóa giải cơn mê tâm của chồng. Bà Chín và chị Tuyết nhờ tôi đưa tới gặp Hòa Thượng Thích Như Niệm ở chùa Pháp Hoa quận Phú Nhuận, một cao tăng nổi tiếng mà tôi biết. Hòa Thượng Thích Như Niệm nói: “Cái nhân quả như vậy biết làm sao đươc!” Hòa thượng khuyên bà Chín và chị Tuyết nên phát tâm làm việc thiện và đọc Chú Đại Bi.
Ít lâu sau chị Tuyết cho biết chị đã đồng ý ra tòa ly dị bởi không ai có thể níu kéo được Huỳnh Phi Dũng kể cả những người từng nâng đỡ Dũng lúc hàn vi. Chị Tuyết kể có lần anh Sáu Phong đến Dũng ngoảnh mặt bỏ đi không tiếp.
Chị Tuyết cho biết trong phiên tòa gay go nhất là việc phân chia tài sản. Theo ý chị là phải thuê kiểm toán toàn bộ tài sản sau đó phân chia theo luật định nhưng Huỳnh Phi Dũng muốn tự mình phân chia không cần kiểm toán và sự can thiệp của luật pháp. Chị Tuyết kể: “Ông ta quỳ xuống khóc lạy tôi và ba đứa con cho ông ấy được quyền chia tài sản. Thấy kỳ cục quá nên các con tôi nói, thôi má ơi làm theo ý ba đi… ”. Chị Tuyết cho biết theo cách chia tài sản của Huỳnh Phi Dũng, chị chỉ được nhận phần nhà xưởng của ở công ty Hoàng Gia, ba đứa con được mấy hec-ta cao su còn bao nhiêu tài sản như Sóng Thần 2, Sóng Thần 3, Đại Nam v..v đều về tay Huỳnh Phi Dũng hết. Thật mỉa mai khi Huỳnh Phi Dũng dạy đời: “Lấy vật chất làm của, của sẽ rời xa ta, lấy phúc đức làm của, của theo ta vạn đời ! ? ”.
Từ ngày ấy Dũng chấm dứt quan hệ với bạn bè cũ. Dũng tuyên bố đoạn tuyệt với quá khứ và để khằng định điều đó Huỳnh Phi Dũng đổi tên thành Huỳnh Uy Dũng. Dũng nói Huỳnh Phi Dũng đã chết rồi!?.
Huỳnh Phi Dũng tuyên bố đã trả hết nợ và đang tiếp tục hoàn thiện thêm công trình tâm linh Đại Nam Văn Hiến. Có điều mọi người đừng tin lời ông Dũng nói trước kia là đến thăm quan không mất tiền. Ở đây bây giờ mọi thứ đều có giá cắt cổ hơn các nơi khác.
Huỳnh Phi Dũng, một doanh nhân được đánh giá có tài có tâm, từng là đại biểu Quốc hội nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam là như vậy đấy!
NGƯỜI VIỆT NAM KHÔNG BAO GIỜ NHẬN SAI.
Tham gia Facebook hơn 8 năm tôi thấy rằng người Việt Nam chúng ta có một đức tính "đáng iu" là không bao giờ nhận sai dù thực tế bày ra trước mắt.
Cách đây vài năm khi Phan Anh cùng với dàn VTV3 tung màn"lừa bịp" trên sóng truyền hình tôi đã nhận thấy đây chỉ là một kịch bản mị dân. CSVN chỉ dùng các nhân vật phản diện khác để lăng xê Phan Anh như một người đấu tranh dân chủ, bất bình trước bất công chứ thật ra anh ta vẫn là người của cộng sản. Tôi đã đoán trước thế nào cũng có ngày anh ta sẽ rơi mặt nạ.
Thế là nguyên cả một đêm tôi bị những người bạn trong FL nhảy vào tấn công, bôi nhọ. Ngay cả những người bạn đang sống ở nước ngoài phe VNCH cũng bị lừa. Họ tranh cãi với những lập luận mâu thuẫn và niềm tin võ đoán. Tất cả những lý giải của tôi họ đều bỏ vào thùng rác.
Chỉ một thời gian không lâu Phan Anh đã lộ mặt là một kẻ ăn chặn từ thiện và những phát ngôn của anh ta sau này hoàn toàn khác với những tuyên bố hùng hồn do VTV3 bịa đặt gán cho anh ta trước đó. Những người bạn của tôi không hiểu một logic căn bản : làm sao một người có tư tưởng dân chủ, đứng về phía nhân dân mà lại có thể được đài truyền hình của CSVN lăng xê như thế. Tương tự các đại biểu quốc hội đưa ra các vấn đề bất cập của đất nước như Dương Trung Quốc, Trương Trọng Nghĩa... cũng chỉ là kịch mà thôi. Nếu họ thật tâm đấu tranh họ đã bị chế độ CSVN bắt bỏ tù và trù dập lên bờ xuống ruộng lâu rồi.
Thế nhưng những người ngây thơ vẫn tin vào điều đó. Sau khi có kết quả chứng thực họ không hề xin lỗi tôi mà lặng lẽ block để khỏi xấu hổ.
Vấn đề Trump cũng vậy. Họ không hiểu thế nào là độc tài và dân chủ nên không biết là dân Mỹ sẽ truất phế Trump để giữ vững nền dân chủ, pháp trị của họ. Những kẻ ủng hộ Trump đưa ra rất nhiều lập luận láo toét và phi dân chủ. Tôi bó tay và chỉ còn cách bảo họ có muốn cá độ không? Bởi tôi có giải thích cỡ nào họ cũng không nghe. Nhưng sau khi có kết quả bầu cử vào ngày 7/11 họ cũng không hề nhận họ sai. Sau đó là màn chờ đếm lại phiếu, kiện tụng và mong tát cạn đầm lầy dù đó chỉ là lý cùn, ngụy biện. Đến bây giờ họ vẫn khăng khăng là họ đúng.
Tương tự là các chế độ độc tài trong lịch sử Việt Nam như nhà Ngô thứ hai. Dù tôi đã đưa ra các thông tin về nhận định của sách lịch sử VNCH, phân tích hiến pháp thể chế của chế độ độc tài hay các nhận định của CIA, Lý Quang Diệu, Vatican, của nhóm Caravell hay của cụ Trần Văn Hương, của các nhà báo, nhà văn thời đó thì họ vẫn không tin. Người bôi nhọ , chụp mũ Phật giáo Việt Nam quyết liệt nhất là bà Trần Lệ Xuân cuối đời đã nhận ra sai lầm của mình nên xin lỗi các tăng ni Phật giáo qua hòa thượng Thích Mẫn Giác nhưng các đệ tử bị đầu độc của bà vẫn không tin.
Đến bây giờ là vụ Tịnh Thất Bồng Lai.Họ chẳng phân biệt được những ai tu thật và những ai giả tu, giả sư. Bọn giả tu, giả sư nằm ở Giáo hội Phật giáo Việt Nam thì họ không chỉ trích, châm biếm mà lại đi bôi nhọ những người tu thật, tu tại gia.
Họ không nắm một logic quan trọng : những kẻ bị báo chí CSVN đánh phá bao giờ cũng là những người chính nghĩa, những người mà cộng sản sợ hãi. Màn đấu tố trắng trợn và thô thiển ấy vẫn có thể lừa được khá nhiều người là bởi vì dân ta đa số không nắm được nền tảng của luật pháp dân chủ.
Nhưng cho dù sau này thật giả trắng đen lộ rõ như vụ Phan Anh hay Trump thì những người này cũng sẽ không bao giờ tự nhận là họ sai.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)