Thứ Ba, 25 tháng 6, 2019

BÀI CA CON CÁ DƯỚI MỌI CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI.



Dưới các chế độ độc tài nói chung và các chế độ cộng sản, phát xít nói riêng việc ca ngợi lãnh đạo, lãnh tụ theo hình thức "Nói láo nghìn lần sẽ thành chân lý" dẫu xưa như trái đất nhưng vẫn rất đắc dụng.
Ngay như dân tộc Đức, một dân tộc nổi tiếng lạnh lùng và rất lý trí cũng bị lừa bởi truyền thông của Joseph Goebbels. Vẻ ngoài đạo mạo chỉ biết đến công việc, không hút thuốc ,uống rượu và ăn cháo trắng của Hitler đã lừa được không biết bao nhiêu người.
Hồ Chí Minh ngay sau khi nắm chính quyền đã dùng ngay chiêu này dưới các bút danh Trần Dân Tiên, T Lan, C.B... để lừa dân Việt. Sách xuất bản bên Trung Quốc tràn sang, nhân vật huyền thoại Hồ Chí Minh được gắn với quá khứ của Nguyễn Ái Quốc hết sức vô lý nhưng vẫn làm khối người tin. Ngay cả khi tuyên giáo đảng cộng sản thừa nhận Trần Dân Tiên, T Lan, C.B chính là các bút danh của Hồ Chí MInh thì dân vẫn dễ dàng bỏ qua vì cái sự "láo" đã thành chân lý.
Chế độ độc tài nhà Ngô cũng sử dụng chiêu thức này bằng một đội ngũ bồi bút chuyên nói láo nịnh Ngô tổng thống để kiếm cơm. Những nhà báo chân chính nói sự thật đều bị cảnh sát đến gõ cửa nhà dẫn đi trong đêm. Điều này được ghi trong "Hai mươi năm nói láo" của Vũ Bằng. Sau này phe "hoài Ngô" vu cho Vũ Bằng là cộng sản để chạy tội. Thật ra Vũ Bằng chẳng phải là cộng sản gì cả mà chỉ là Việt Minh đánh Pháp. Việt Minh đánh Pháp ở lại hoặc "dinh tê" thì giai đoạn đó có đầy. Chỉ là sau 1975 cộng sản nhận bừa là người của chúng khiến phe độc tài gia đình trị có cớ vu cho phe độc tài đảng trị nói láo dìm hàng. Nhưng sự thật lý luận chính trị thế giới đã chỉ ra bệnh sùng bái nhân cách khó chối cãi của người dân các nước chậm tiến đã khiến các thế lực gian manh thấy muốn nắm quyền lực phải dùng báo chí vẽ ra một nhân vật tài năng đức độ.Không kẻ này "dính chấu" cũng có kẻ khác.
Nguyễn Bá Thanh sau khi lên làm bí thư Đà Nẵng cũng giở thói gian hùng của Tào Tháo,một mặt lấy đất của giáo dân Cồn Dầu, một mặt mua chuộc hầu hết đội ngũ báo chí từ Sài Gòn ra đến đất Quảng quê ta. Em phóng viên nào cũng dính đến việc anh Thanh cho mua đất, mua nhà, tặng tiền, tặng rượu quý nên dàn đồng thanh này thi nhau cất bài ca con cá về tài năng anh "Nguyễn Bá Thanh" như ve sầu mùa hạ. Sự thật thì sau khi anh chết tài sản anh để lại đủ để khiến con anh Nguyễn Bá Cảnh ly dị vợ để lấy một em hot girl đẹp nức tiếng Đà thành dù bị kỷ luật đảng.
Cụ Nguyễn Phú dù dính chấu vụ Formosa tặng tượng vàng 5 kg nay vẫn được báo chí bơm lên thành một nhà lãnh đao liêm khiết không khác gì "cụ Hồ". Quan tể tướng có hai căn nhà bên Mỹ và từng bị "Chân dung quyền lực" đánh cho tơi tả cũng mon men "đũa mốc chòi mâm sang" dùng báo chí để rửa sạch cái gốc "tham quan vô lại" và khối tài sản kếch xù mà khối doanh nghiệp FDI, doanh nghiệp trong nước đút lót để đổi lấy các thông tư ,nghị định dưới luật có lợi cho họ.
Nói chung thì người dân có chửi cái đám này cũng là vô ích. Quyền lực và báo chí trong tay chúng muốn thay lốt cũng không khó. Cái chính vẫn là đi sâu vào vận động người dân thay đổi thể chế.Cho dù trên FB anh nói có cả ngàn like thì 800 tờ báo của chế độ độc tài vẫn làm hàng triệu người tin là cụ Trọng liêm khiết thật. Bởi chính người viết tố cáo chế độ cộng sản cũng lại là người tin một nhân vật độc tài khác không cộng sản là liêm khiết.
Cho nên người dân Việt suốt đời quay cuồng trong cái bẫy lừa nhau của các chế độ độc tài cho đến ngày họ tìm được dân chủ thật sự bằng đa đảng và đối lập.

TRẦN LONG PHI, HUỲNH ĐỨC THANH BÌNH VÀ LÝ TỰ TRỌNG.

Phiên tòa xét xử 3 người với cáo buộc “hoạt động nhằm lật đổ chính quyền nhân dân” kết thúc chỉ trong vòng buổi sáng ngày 24/6/2019 tại Tòa án nhân dân TPHCM với 30 năm tù được tuyên cho 3 nhà hoạt động.
Các mức án cụ thể lần lượt là: công dân Mỹ gốc Việt Michael Phương Minh Nguyễn bị tuyên 12 năm tù giam, 2 thanh niên khác là Huỳnh Đức Thanh Bình và Trần Long Phi bị tuyên lần lượt 10 năm tù và 8 năm tù giam.
Cả 3 người đều có dấu hiệu bị gài bẫy và không biết gì về tổ chức “Quốc nội quật khởi” như cáo trạng của Viện kiểm sát nhân dân TPHCM nêu ra.
Cáo trạng của Viện kiểm sát Thành Hồ được các báo trong nước trích dẫn, quy kết những người này gặp nhau tại nhà ông Huỳnh Đức Thịnh ở Đồng Nai để bàn bạc, đồng thời phân công Bình, Phi chuẩn bị truyền đơn, bom xăng, ná bắn đá để tấn công lực lượng công an và trụ sở cơ quan nhà nước.
Cũng theo cáo trạng, 3 người này còn lập kế hoạch DTJ 01 (biểu tình kết hợp với kẹt xe) dự định sẽ lôi kéo 100 người tham gia biểu tình, mua sắm vũ khí để chống trả lại cơ quan chức năng, chuẩn bị lương thực và nơi lẩn trốn để sử dụng trong thời gian dài, tuy nhiên chỉ mới thuyết phục được một người thì bị bắt.
Tuy nhiên theo luật sư Nguyễn Văn Miểng thì phương án nói trên là từ một cái email của ông Lê Quốc Phong soạn sẵn từ năm 2016, khi mà cái nhóm này bắt đầu chơi thân với nhau thì ông này bất ngờ gửi cho những người này cái email đó.
Ông Phong bàn là tổ chức một nhóm có vũ trang để bảo vệ đoàn biểu tình, tuy nhiên tiếp nhận và phản ứng của nhóm này không phải là tích cực. Cụ thể là nó cũng chưa có mua súng ống, chuẩn bị các phương tiện để gây nguy hại cho nhà nước Việt Nam. Đó chỉ là mới bàn bạc thôi!
Trong 3 người này, ngoài ông Thịnh ra là không tố giác tội phạm, thì 3 người còn lại, một người là quốc tịch Hoa Kỳ, một người là ông Trần Long Phi sinh sống tại Thái Lan từ năm 2011, và mới về nhà gần đây với mục đích thăm gia đình thôi chứ không phải ở đây, chỉ có ông Huỳnh Đức Thanh Bình là đại diện cho quốc nội thôi.Nếu nói “Quốc nội quật khởi” thì chỉ có mỗi ông Bình không thể hiện được điều gì.
Trong khi đó chúng lại ca ngợi một kẻ mà theo chúng là đi làm "kách mệnh" cách đây gần 90 năm: Lý Tự Trọng.
Xét về tính chính nghĩa thì chính quyền đang cai trị của CSVN và của thực dân Pháp lúc đó chẳng hơn gì nhau. Một bên là độc tài đảng trị của giai cấp "bần cố nông Việt Nam". Và một bên là độc tài của tầng lớp tư sản thực dân đi xâm chiếm thuộc địa.
Tuy nhiên nói về tư pháp thì chế độ thực dân văn minh hơn giai cấp bần cố nông "khố rách áo ôm" của Việt Nam nhiều. Bằng chứng là vụ án "Đầm Nọc Nạn " hơn một thế kỷ trước đây nhân đạo và tiến bộ hơn hẳn thời nông dân Việt Nam khoác áo quan toà.
Lý Tự Trọng rõ ràng là kẻ khủng bố chứ không phải vô tội như 2 thanh niên Viẹt Nam yêu nước Trần Long Phi và Huỳnh Đức Thanh Bình bị kết án sáng nay .Tuy nhiên báo chí bọn cướp này vẫn nhăn nhở ca tụng :
"Ngày 09/02/1931, trong buổi kỷ niệm một năm cuộc bạo động Yên Bái, cờ đỏ búa liềm giương cao, một đồng chí đứng lên diễn thuyết kêu gọi quần chúng đánh đổ thực dân Pháp. Giữa lúc ấy, tên thanh tra mật thám Pháp Lơ-Gơ-Răng và bọn cảnh sát đi cùng đã ập tới. Không còn cách nào khác để cứu đồng chí mình, Lý Tự Trọng đã rút súng bắn chết tên thanh tra mật thám cứu thoát đồng chí diễn thuyết. Sau đó anh bị địch vây hãm và bắt, tuy nhiên anh vẫn biết rằng hai người cán bộ diễn thuyết đó đã an toàn trong vòng bảo vệ của nhân dân.
Tại nhà tù, chúng dùng nhiều hình thức tra tấn nhục hình để uy hiếp cũng như nhiều kế sách để dụ dỗ Lý Tự Trong khai ra những bí mật của cách mạng. Nhưng chúng chỉ nhận được lời khai từ Lý Tự Trong rằng: tên tôi là Nguyễn Huy, việc bắn chết mật thám là do được một người thuê trả tiền. Sau đó, những người bị địch bắt được đưa lên xếp hàng để Lý Tự Trọng nhận dạng, nhưng anh nhìn qua một lượt rồi lắc đầu “người ấy không có ở đây”.
Lược lại để thấy rằng trong các cuộc "phản cách mạng" và "cách mạng" bao giờ cũng có những người hy sinh chiụ cái nắng nóng tháng 6 trong tù để tạo ra một chế độ mới. Tuy nhiên chế độ ấy có tốt đẹp cho dân hay không cũng phải coi ở chỗ nó có giám sát được quyền lực hay không.
Người Mỹ chỉ làm một lần năm 1787 và giờ đây họ không còn có tù chính trị nữa. Những người bị giam trong các nhà tù ở Mỹ đều xứng đáng với cái án tù ấy.
Trong khi đó những người bị giam trong cái nhà tù nhỏ ở Việt Nam phần nhiều là do 95 triệu người này đã không dám hy sinh để tạo ra một ngành tư pháp độc lập như dân Hồng Kông.
Và đây là bài thơ của Huỳnh Đức Thanh Bình làm 2 năm trước khi vào tù. Xem ra còn khí khái hơn Lý Tự Trọng nhiều lần.
"TỰ LÒNG"
Phận trời sanh trong nước non này
Trưởng thành trai chí tận trời mây
Kiếp số nổi trôi trong thời loạn
Nhìn đời rơi lệ viết nơi đây...
Thương đồng bào mình vận nổi trôi
Thương những mảnh đời đầy tăm tối
Thương người yêu nước trong tù ngục
Thương đất trời Nam tan nát rồi...
Hận kẻ tay sai bọn bán nước!
Hận kẻ tàn phá quê hương ta!
Hận kẻ lừa người dối trời đất!
Hận kẻ đàn áp nhân dân ta!
Loạn thời lạc thế khổ bi ai
Thế thái nhân gian lắm bi hài
Thắt lòng chua xót tâm tự ngẫm
Quyết hiến thân này góp tương lai
Nhị thập niên sanh chất trong lòng
Thất phu hữu trách luyện Tâm công
Thẹn tài không bì được Công Cẩn
Trí mọn không thể như Tử Phòng
Chất chứa trong tâm bầu nhiệt huyết
Thổi cháy bùng lên ngọn lửa lòng
Thiêu rụi tà gian cùng dựng lại
Chấn hưng dân khí giống tiên rồng
Quốc thái dân an là tâm nguyện
Sống sao không uổng một kiếp người
Hiên ngang bất khuất trong trời đất
Sống làm hào kiệt, chết kiêu hùng.
Nếu một mai này tôi phải đi
Khổ nạn chông gai sinh tử thì,
Cha Mẹ tha lỗi con bất hiếu...
Công ơn dưỡng dục tâm khắc ghi!
Nếu một mai này tôi phải đi
Người thương tôi xin chớ đau lòng!
Kiếp này tôi trọn tình dân tộc
Nợ người kiếp sau sẽ tương phùng...
Đời này hoài bão tấm lòng son
Dù cho nước chảy khi đá mòn
Hồn trao dân tộc nguyện dâng hiến
Chỉ mong ta mất, nước non còn !
Huỳnh Đức Thanh Bình./.
17.10.2017 - Sài Gòn

NGƯỜI AN NAM.



Người An Nam xưa và người Việt Nam nay không phải là một dân tộc lý tính và biết lo xa.
- Thứ nhất khi trong túi rủng rỉnh chút tiền họ liền ngưng ngay làm việc để hưởng thụ.
- Thứ hai họ rất dễ dàng thỏa mãn hạnh phúc. Thứ hạnh phúc của họ là thứ hạnh phúc được thỏa mãn tự do bản năng bên chiếc bánh mì và gánh xiếc mà chế độ độc tài ban cho.
- Thứ ba họ không cần đến sự bình đẳng thứ bình đẳng mà một nền pháp luật lý trí mang lại. Đó là không ai ở trên luật. Các thế lực độc tài có thể vi phạm pháp luật, có thể bán hết đất nước, tài nguyên quốc gia nhưng chỉ cần cho họ chút ít của cải dư thừa hoặc không đụng đến "túp lều con, hai trái tim vàng" của họ thì cứ tự nhiên, vô tư.
- Thứ tư họ chỉ làm cách mạng thay đổi xã hội khi cuộc cách mạng đó đem đến lợi ích cho họ. Đó có khi là lời hứa "người cày có ruộng", một chức vụ địa vị khi cách mạng thành công có thể khiến đời sống của họ, con cái họ được những đặc quyền, đặc lợi hơn phần còn lại. Do đó người Việt vốn dửng dưng với các cuộc cách mạng dân chủ và chỉ hy sinh cho các thế lực độc tài để mưu cầu đoạt lợi.
- Thứ năm họ rất dễ ảnh hưởng bởi sự tuyên truyền cảm tính chứ không ảnh hưởng bởi những vận động mang tính logic, khoa học vì tầm nhận thức chính trị rất hạn chế. Bởi vậy các chế độ độc tài chỉ cần dùng nói láo, bịa đặt là có thể khiến họ phá hoại các nền dân chủ nhưng khi cần hy sinh để mang lại quyền lực cho số đông và xây dựng một xã hôị tam quyền phân lập, pháp trị thì họ lại từ chối.
Cho nên có thể thấy rằng ngày xưa dưới chế độ độc tài cộng sản họ thường bị kích động dễ dàng để xuống đường bạo loạn, gây khó khăn cho cảnh sát các nền dân chủ nhưng ngày nay dù có các cuộc biểu tình của Venezuela, Hong Kong truyền cảm hứng và phương thức hành động họ vẫn nại ra đủ lý do để ngụy biện và để che giấu đi cái hèn của mình.
Có lẻ cũng giống như ngày xưa khi nào cái đói thật sự ập đến và không còn những người giàu có làm từ thiện thì người nghèo Việt Nam cùng đường mới đứng lên. Nhưng có lẻ họ đứng lên không phải vì một nền dân chủ mà chỉ để giúp một chế độ độc tài này thay thế một chế độ độc tài khác.

AI CŨNG SỢ THÌ ĐẤT NƯỚC NÀY BAO GIỜ MỚI CÓ TỰ DO ?



Trong ba người bị kết án nặng sau đây thì có hai người là "quốc ngoại", chỉ một người là "quốc nội". Việc này dập tắt mấy cái loa phường bảo "quốc ngoại" chỉ giỏi "xúi", đấu tranh bằng máu người khác.
Tại sao "quốc ngoại" nhà cao cửa rộng, chẳng ảnh hưởng gì lắm việc đầu độc, cướp đất, ung thư, TNGT... nhưng vẫn "mua dây buộc mình"? Dẫu biết việc làm là "châu chấu đá xe" nhưng vẫn cứ làm?
Đó là một lý luận rất đơn giản phát xuất từ một chàng trai 21 tuổi, rời bỏ quê hương sang định cư ở một nước khác 8 năm qua: "Ai cũng sợ thì đất nước này bao giờ mới có tự do?"
Một lập luận rất chí lý.
Theo logic khoa học thì nhà tù cộng sản cao lắm chỉ chứa được khoảng 400.000 người. Nếu dân Việt ai cũng như Trần Long Phi thì nhà tù dứt khoát không đủ chỗ chứa. Do đó chúng phải phạt nặng em 8 năm tù và bịa ra những kế hoạch tội danh mà em không hề làm nhằm mục đích là gieo rắc sự sợ hãi trong 95 triệu dân Việt Nam.
Chế độ dân chủ nắm quyền bằng cách tạo ra các chính sách cạnh tranh với đảng phái đối lập nhằm chiến thắng họ qua bầu cử.
Chế độ độc tài không cần cạnh tranh qua bầu cử vì chỉ có một đảng. Chúng nắm quyền bằng cách gieo rắc sự sợ hãi và nguỵ biện.
Tại sao Joshua Wong có thể dùng truyền thông để buộc bà Lâm phải từ chức, muốn bà kết thúc sự nghiệp chính trị và khiến cho bà này phải rơi nước mắt xin lỗi người dân Hồng Kông ?
Trong khi đó người Việt lại để báo chí ca tụng công đức của Nguyễn Xuân Phúc , Nguyễn Phú Trọng một cách không thể sống sượng hơn ?
Hơn nhau là ở chỗ Joshua Wong dám chơi tất tay với chính quyền Hồng Kông trong một ván xì phé mà cậu dám đặt cược cả sinh mạng mình. Bởi phía sau nữ đặc khu trưởng Hồng Kong là Tập Cận Bình, có trong tay đội ngũ tình báo Hoa Nam. Khi chúng dám tạo ra một Thiên An Môn thì sinh mạng của Joshua Wong chỉ là muỗi.
Nhưng Joshua Wong biết rằng nếu anh chết và bị bắt phong trào dân chủ của Hồng Kông sẽ bùng phát mạnh mẽ hơn. Và anh không ngại hy sinh bởi đời người ai cũng phải chết một lần.
Do vậy chẳng phải vì Hong Kong dân chủ hơn nên Joshua Wong không bị bắt mà vì Joshua Wong yêu Hồng Kông hơn những người trẻ của Việt Nam yêu Việt Nam.
Tất cả mọi chuyện đều phải có sự khởi đầu. Tuy nhiên hoàn cảnh của Việt Nam chưa sản sinh ra được những thiên tài chính trị có tư tưởng dân chủ như của Hong Kong và các nước khác. Không phải nền giáo dục CSVN đã kìm nén vì đã có internet và phong trào du học.
Cái chính là tuổi trẻ Việt Nam chưa khát khao lý tưởng dân chủ. " Dân chủ đáng giá chết để đổi lấy vì nó là một cơ chế chính phủ danh dự nhất được thành lập bởi nhân loại"
Đáng tiếc là tuổi trẻ Việt nam sẵn sàng chết trên bàn nhậu , bóng đá,ma túy...hơn là chết cho dân chủ để đổi lấy nó.

HỒNG KÔNG CHỈ CÓ DÂN CHỦ KHI NÀO ?

Có một số bạn lầm lẫn là Hồng Kông đã có dân chủ 100 năm . Do vậy bây giờ Joshua Wong mới hoạt động dân chủ, mới trả lời phỏng vấn ngang nhiên mà không bị công an bắt như ở Việt Nam. Nhiều bạn còn bảo Hồng Kông nhân bản hơn Việt Nam...
Thật ra các bạn không nắm cái cốt lõi của vấn đề.
Hồng Kông không phải dân chủ đã 100 năm như các bạn nghĩ. Từ 1842-1941 Hồng Kông không khác gì Việt Nam từ 1858-1941. Nếu nói Hồng Kông dân chủ trong thời gian này thì cũng phải thừa nhận Việt Nam cũng có dân chủ ? Thế thì 9 cuộc khởi nghĩa của dân Việt Nam từ Trương Định đến Hoàng Hoa Thám là vì cái gì. Các tổ chức như Việt Nam quốc dân đảng, phong trào cách mạng của Phan Bội Châu là chống ai ?
Hồng Kông chỉ có dân chủ từ 1945 -1997 tức 52 năm. Nhưng không ai cho không Hồng Kông dân chủ. Họ chỉ noi gương các thiết chế chính quyền, luật pháp mà cách mạng dân chủ, pháp trị ở Anh tạo ra để xây dựng một xã hội pháp trị cho mình. Thập niên 50,60 trong một nền dân chủ non trẻ như Thái Lan, Phillippines hiện nay họ cũng phải đấu tranh với chính quyền để giành lấy các quyền tự do dân sự. Sau đó học tập chính trị Anh để tạo ra một nhà nước phân quyền, pháp trị.
Nghĩa là dân chủ ở Hồng Kông không hề miễn phí, không phải từ trên trời rơi xuống. Cũng giống như ở Đài Loan, cả hai đều phải đánh đổi bằng trí tuệ, mồ hôi, nước mắt mới có dân chủ. Nước Anh không hề cho không Hồng Kông dân chủ. Bởi ngay tại nước Anh dân Anh cũng phải đấu tranh với chính quyền hàng ngày mới có dân chủ.
Việt Nam có thể làm như Hồng Kông hay không? Hoàn toàn có thể vì Anh làm với Hong Kong như thế nào thì Pháp làm với Việt Nam y hệt. Thế nhưng cái khác là Việt Nam đánh chính phủ Pháp do dân bầu 9 năm trong khi đó Hong Kong không đánh Anh mà học tập thể chế chính trị đã thay đổi từ thực dân sang dân chủ của người Anh.
Việt Nam may mắn hơn người Hong Kong đó là được Mỹ, quốc gia đã cưú cả Anh, Pháp khỏi họa phát xít bảo trợ. Mỹ còn giàu hơn và dân chủ hơn Anh, Pháp. Và Mỹ cũng không hề cho không dân chủ đến miền Nam.
Miền Nam phải đổi bằng tự do của 200.000 tù nhân của các đảng phái đối lập, của hàng ngàn người bị xử tử không qua xét xử mới có cuộc cách mạng 1/11 và bản hiến pháp dân chủ VNCH 1967.
Nhưng tại sao hiện tại cảnh sát Hồng Kông không thể đàn áp bắt bớ Hoàng Chi Phong ?
Bởi vì Hong Kong vẫn còn quy chế"một quốc gia hai chế độ". Đây là món quà của nữ hoàng Anh khi ra đi vẫn còn giữ lại cho đến năm 2047. Chiếu theo quy chế này thì các quyền tự do dân sự của Hong Kong chưa hề bị Bắc Kinh tước đoạt. Nhưng đến năm 2047 thì những quyền này sẽ không còn. Dân HK sẽ chui vào rọ y như dân Trung Quốc.
Vậy thì ai cho dân HK cái quyền này. Ai khiến Hoàng Chi Phong không bị bắt. Chính là trí tuệ của người Hong Kong. Nếu trí tuệ của người Việt Nam năm 1945 được như HK không cần hy sinh hàng trăm ngàn đánh Pháp, 1 triệu mốt đánh Mỹ thì ngày nay thanh niên Việt Nam cũng vẫn có thể trả lời phỏng vấn về nhân quyền với báo chí quốc tế mà không bị bắt.
Do đó chẳng phải Hồng Kông nhân bản gì cả mà là do dân Hồng Kông không ngu ngốc mua dây buộc mình như dân Việt Nam.Đã chết hết mấy triệu người vô ích lại còn rước thêm cái còng và cây súng bịt miệng hết bọn trẻ. Và bây giờ bọn trẻ cũng sẵn đà viện cớ ấy để khỏi đấu tranh. Thế là đời sau, đời sau nữa cũng sẽ noi gương cha anh thoái thác trách nhiệm để cái trại súc vật tồn tại muôn đời.

LỊCH SỬ CỦA NỀN DÂN CHỦ TRÊN THẾ GIỚI.

Xin giải thích thắc mắc của một số bạn tại sao nói Hong Kong dưới sự thống trị của thực dân Anh vẫn chưa có dân chủ?
Cách mạng tư sản Anh 1642 đã lật đổ sự thống trị của các triều đại quân chủ chuyên chế. Và nước Anh đã cho ra đời một nhà nước kiểu mới : đó là nhà nước cộng hòa đầu tiên trên thế giới dưới hình thức quân chủ lập hiến.
Cộng hòa là gì? Đó là thể chế chính trị của một quốc gia mà quyền lực của người đại diện không vượt quá quyền lực của nhân dân.
Quân chủ lập hiến là gì?
Đó là hình thái chính phủ mà vua mang ý nghĩa của sự biểu tượng tượng trưng ,không nắm thực quyền, chủ nghĩa lập hiến tức khế ước xã hội mới là cao nhất.
Và châu Âu lúc này xuất hiện hai chế độ chính trị : đó là chế độ nghị viện và cộng hòa tổng thống.
Tại sao nói là cộng hòa chứ chưa phải là dân chủ.
Vì quyền hành lúc này được mở rộng ra, không phải nằm trong tay một cá nhân, gia đình mà là của một giai cấp. Tuy nhiên nó chỉ là sự xoay chuyển trong tầng lớp tư sản và quý tộc mới chứ không đến được công nhân, nông dân và binh lính.
Điều này nó không khác gì cách gọi "mở rộng dân chủ trong đảng" của cộng sản ngày nay. Khái niệm "dân chủ tư sản" ra đời . Điều này chỉ có nghĩa là chỉ dân chủ trong những người có tiền, có tài sản mà thôi.
Chính vì để phục vụ cho tầng lớp có tiền này nên các nền chính trị châu Âu mới hình thành nên chủ nghĩa đế quốc dùng quân đội đi tìm kiếm thuộc địa khắp thế giới để thu gom tài nguyên ,khoáng sản, nhân công... về phục vụ cho các cuộc cách mạng công nghiệp và tạo ra hai tầng lớp giàu và nghèo cách biệt.
Lúc này đã hình thành nên chủ nghĩa tư bản hoang dã hay chủ nghĩa tư bản độc tài. Sở dĩ gọi nó là độc tài là vì nó chỉ phục vụ cho một giai cấp chứ không cho mọi tầng lớp nhân dân.Và đây chính là đối tượng mà chủ nghĩa Marx đòi đánh đổ.
Chúng ta nên nhớ rằng Marx không hề ủng hộ cho độc tài, ông có ý thức rất cao trong việc hình thành nên một chế độ dân chủ.Ông không hề muốn đánh đổ nền kinh tế TBCN vì ông khẳng đinh muốn tiến lên CNCS phải qua con đường phát triển TBCN. Ông chỉ muốn đánh đổ những nhà tư bản hình thành do cướp tài sản của nhân dân lao động mà có.Và những nhà tư sản mà Marx muốn đánh đổ trong thế kỷ 19 giống hệt các nhà tư sản đỏ ở Việt Nam, Trung Quốc và Nga hiện nay.
Như vậy chủ nghĩa Marx đã bị Lenin và quốc tế 3 lợi dụng trong thế kỷ 20 mặc dù nó chỉ đả phá hình thái kinh tế trong thế kỷ 19. Marx chỉ ủng hộ dân nghèo, nhân dân lao động bị áp bức chứ không hề ủng hộ độc tài.Nhưng Lenin lại lợi dụng tư tưởng bênh vực dân nghèo này để kêu gọi "vô sản trên toàn thế giới đoàn kết lại" và hình thành nên các nhà nước độc tài đảng trị.
Và Marx bị lôi ra chửi.
Nhưng như vậy ta thấy điều gì ?
Thế giới từ nhà nước độc tài của cá nhân, gia đình : quân chủ.
Chuyển sang hình thái nhà nước độc tài của một giai cấp : tư sản.
Sau đó chuyển sang nhà nước độc tài của một giai cấp khác : vô sản.
Sự độc tài của giai cấp vô sản ,khố rách áo ôm mới độc ác nhất : tàn sát 40 triệu người ở Liên Xô, 60 triệu ở Trung Quốc, 170.000 ở Việt Nam và 1,7 triệu ở Campuchia.
Sau khi Mỹ và đồng minh chiến thắng chủ nghĩa phát xít năm 1945 thì dân chủ chính hiệu con nai vàng mới xuất hiện.
Nhà nước cộng hòa đã chuyển sang hình thái cao hơn , đó là nhà nước dân chủ. Quyền lực không còn chỉ nằm trong tay giai cấp tư sản và quý tộc nữa mà chuyển sang cho toàn bộ nhân dân.
Tuy nhiên ở các nước cộng sản và một số nước khác thì quyền lực vẫn còn nằm trong tay cá nhân, gia đình và đảng phái.
Khi quyền lực chính thức chuyển sang tay nhân dân thì lãnh thổ "mặt trời không bao giờ lặn" của nước Anh mới được giao trả lại cho quyền tự quyết của các dân tộc , trong đó có Hong Kong .
Tuy nhiên quyền lực là miếng mồi béo bở có thể đem lại cuộc sống sung túc, lâu đài địa vị danh vọng nên khi các nước lớn giao trả lại thì các nước nhỏ lại tranh nhau quyền lực không chịu giao cho dân. Ở miền Nam là chế độ nhà Ngô và ở miền Bắc là đám dân nghèo đi làm "kách mệnh".Cả hai đều nhân danh quốc gia dân tộc , đàn áp đối lập để nắm quyền.
Hong Kong thì khôn hơn không viện cớ đánh đuổi thực dân Anh xâm lược để Bắc Kinh lợi dụng mà phát triển theo nền dân chủ đã về tay nhân dân của nước Anh.
Chính vì thế mà ngày nay Joshua Wong mới hưởng xái còn sót lại một chút quyền của "một quốc gia hai chế độ" trong khi Việt Nam thì trớt quớt vì bị Cộng sản cướp hết.

Thứ Bảy, 22 tháng 6, 2019

TOÀN CẢNH VINFAST.

- Mua lại thương hiệu Chevrolet của GM ( Mỹ).
- Dùng linh kiện phụ tùng của châu Âu như BMW, Siemens AG và Robert Bosch GmbH của Đức, công ty Magna Steyr của Áo, và hãng thiết kế Pininfarina của Ý.
- Mời sếp cũ của General Motors về làm CEO.
- Thôn tính 335 hecta đất của đảo Cát Hải, Hải Phòng làm đại bản doanh.
- Dùng PFPR Communications- công ty truyền thông và tổ chức sự kiện ở Anh để đánh bóng tên tuổi trong triển lãm ô tô thế giới.
- Lên sàn chứng khoán.
- Cho 800 tờ báo của "Ban chuyên láo" lăng xê cật lực.
- Gắn mác lòng tự hào dân tộc "người Việt dùng hàng Việt" để bán xe .
- Thông qua quốc hội ra quy trình cấm xe máy để bán ô tô.
Tuy nhiên:
- Khó cạnh tranh xe ngoại nhập vì vẫn phải áp thuế 35% vào giá bán và các loại thuế VAT thuế chồng thuế khác.
- Chất lượng bảo hành thấp.
- Giá trị thương hiệu rẻ mạt.
- Mức độ an toàn chưa được kiểm chứng.
Khả năng sau khi bàn giao số lượng xe được đặt hàng trước của các cơ quan chính phủ, đảng và cơ quan ngoại vi của đảng cộng sản Vinfast sẽ ế chỏng vó khi mang xe bán ra ngoài nước.
Nên nhớ một dây chuyền sản xuất ô tô phải bán được 350.000 chiếc/năm mới có lãi.

TẠI SAO NÓI MỘT DÂY CHUYỀN SẢN XUẤT XE PHẢI TẠO RA 350.000 XE/NĂM MỚI CÓ LÃI?

Đó là do tính chất cạnh tranh trong ngành công nghiệp xe hơi.
Một chiếc xe hơi sản xuất ra muốn cạnh tranh được phải đảm bảo các yếu tố sau đây:
- Rẻ.
- Chất lượng cao.
- Đổi mới liên tục.
- Bảo hành uy tín.
- Giá trị thương hiệu .
Như vậy nhà sản xuất buộc phải giảm giá bán xuống gần như tối đa so với giá thành sản xuất để cạnh tranh. Khi giảm giá như vậy thì nhà sản xuất không còn lời bao nhiêu. Nhưng nếu bán đươc càng nhiều xe vượt qua giới hạn cạnh tranh họ càng lời nhiều.
Ví dụ : tất cả các hãng xe đều thi nhau giảm giá xe cùng phân khúc để cạnh tranh khi chi phí bỏ ra là như nhau thì mức giới hạn của cạnh tranh được đặt ra là 350.000 xe/năm. Hãng nào bán được càng nhiều xe trên số này càng lời nhiều. Hãng nào dưới con số này càng lỗ đậm trừ phi tăng giá bán. Tuy nhiên khi tăng giá bán thì lại mất đi tính cạnh tranh vì xe cùng phân khúc nhưng giá quá cao.
Tại Nhật Bản, Toyota đã sản xuất khoảng 3.270.000 xe vào năm 2014. Khi con số này được chia cho số ngày sản xuất, nó lên tới khoảng 13.400 xe mỗi ngày.
General Motors tạo ra 12.000 ô tô mỗi ngày.
Nếu một chiếc xe có giá $ 41.000 thì chi phí sản xuất như sau :
-Tất cả các chi phí, lao động sản xuất trực tiếp trung bình $ 1,741 mỗi xe, chiếm 4.2% giá xe trung bình.
• Nguyên liệu thô và phụ tùng ô tô mua chiếm 57% giá;
• Chi phí chung, kỹ thuật, nghiên cứu và phát triển chiếm 16%;
• Chi phí quảng cáo trung bình $ 1,091 cho mỗi chiếc xe được bán;
• Chi phí đại lý trung bình $ 1,497 mỗi xe;
• Thuế doanh thu trung bình $ 4.984 mỗi xe.
Như vậy theo tính toán phải bán trên 350.000 xe/năm mới có lãi sau khi trừ số vốn bỏ ra vì cạnh tranh trong ngành ô tô rất cao.

VỚI NGƯỜI VIỆT NAM.

- Bạn không nên đề cập đến các vấn đề cốt lõi của chính trị học. Chẳng hạn như các câu nói của Thomas Jefferson, của cụ Tản Đà , Phan Bội Châu, của Locke... vì như thế là sẽ bị coi như là trách móc, đụng chạm đến tự ái của họ, sẽ khiến họ phản biện " chỉ giỏi nói,không giỏi làm", chỉ nói lý thuyết, đụng thực tế đi rồi biết.
- Bạn không nên so sánh với Hồng Kông, Venezuela hay với bất kỳ cuộc cách mạng nào trên thế giới... bởi vì có đưa ra được luận điểm thuyết phục cỡ nào họ cũng sẽ tìm ra được một luận điểm "thuyết phục " cỡ đó là Việt Nam không giống với các nước trên.
- Người Việt Nam sống thiên về cảm tính nên tốt nhất nếu bạn làm được một bài thơ đại loại như " Đất nước này ngộ quá phải không em" sẽ được họ chuyền tay nhau tán dương bởi vì nó không đụng chạm đến bất kỳ ai từ đảng, chính quyền đến người dân và cũng chẳng khiến ai phật lòng.
- Cứ mỗi sáng bạn chỉ cần lên mạng xã hội bày tỏ quyền tự do ngôn luận của mình bằng cách chửi thật to chính quyền là yêu nước, là nhận được sự đồng tình, là chẳng hề làm mất lòng ai, là được cho là dũng cảm , dám nói, dám phản biện... Chửi xong không cần biết chính quyền có thay đổi hay không.
- Người Việt Nam không cần các thiết chế xã hội để xóa bỏ bất công như đa đảng , tam quyền phân lập, đối lập , nhân quyền , pháp luật... họ chỉ cần một lời xin lỗi là đủ thỏa mãn. Vậy nên chính quyền có thể giết 170.000 người của họ nhưng chỉ cần lấy khăn mù soa chấm nước mắt là xong. Vậy cho nên không có bất kỳ nơi đâu trên trái đất này đảng cầm quyền không chịu trách nhiệm trước pháp luật mà chỉ cần chịu trách nhiệm trước nhân dân. Bởi vì chịu trách nhiệm trước một đàn cừu được xem như không chịu trách nhiệm gì cả.
- Người Việt Nam luôn xem việc đấu tranh cho quyền làm người của mình, cho sự tồn vong của đất nước, cho việc hình thành các thiết chế kiểm soát quyền lực là việc đấu tranh cho ai đó nắm quyền chứ không phải cho họ. Cho nên bạn phải bắt chước đảng cộng sản đề cao lòng tự hào dân tộc, khí phách bất khuất hiên ngang, ca ngợi lý tưởng , chủ nghĩa anh hùng cách mạng... có như vậy bạn mới khiến họ xuống đường chết thế hàng triệu người để đánh đổ một chế độ độc tài này xây nên một chế độ độc tài khác. Nếu bạn không làm được điều đó họ thà ôm nhau chết chung chứ không thà hy sinh.
Nói chung là người Việt khác người Hong Kong và khác bất kỳ một sắc dân nào trên thế giới. Vậy nên nền dân chủ duy nhất được thiết lập ở đây từ 1967-1975 lại thất bại thảm hại trong khi các chế độ độc tài thì lại thành công mỹ mãn.

TỰ DO KHÔNG HỀ ĐƯỢC BAN PHÁT TỪ MỘT AI ĐÓ.

Có một số suy nghĩ sai lầm từ các bạn trẻ Việt Nam , biết nói ra họ sẽ tự ái nhưng không thể không nói. Đó là họ nghĩ rằng tự do dân chủ ở Hồng Kông hiện nay là do nước Anh ban cho. Nếu năm 1842 nhà Thanh không cho nước Anh thuê đất làm nhượng địa thì ngày nay Hong Kong cũng giống như Quảng Châu, Thẩm Quyến, Bắc Kinh...
Nghĩ như vậy là chưa đúng.
Mỹ nhảy vào miền Nam cũng chẳng khác gì Việt Nam cho Mỹ thuê đất như Trung Quốc cho Anh thuê đất Hong Kong. Nhưng dân miền Nam lại bị tuyên truyền là Mỹ xâm lược, đào hầm nuôi giấu cộng sản và quyết tâm" Nước Việt Nam là một, dân tộc Việt Nam là một" thà hy sinh tất cả để thống nhất đất nước.
Hong Kong cũng bị cộng sản Trung Quốc tuyên truyền như thế nhưng họ không nghiêng về phía Hong Kong với Trung Quốc là một mà nghiêng về phía " Hong Kong is not China" hơn. Nghĩa là nhận thức của họ đứng về phía tự do dân chủ, về phía nước Anh chứ không phải nước Anh đem các giá trị đó cưỡng chế đặt vào vùng đất của họ.
Nếu dân miền Nam cũng có ý thức như dân Hong Kong thì chắc chắn miền Nam sẽ không bị CSVN xâm nhập vào và khiến họ hồi quy về nước Việt, về nền văn minh sông Hồng chuyên đi xâm lấn về phía Nam trong lịch sử.
Nếu lập luận rằng sở dĩ có 2 triệu người Hong Kong xuống đường hôm nay là nhờ 155 năm thuộc Anh thì lý giải làm sao Việt Nam hơn 100 năm thuộc Pháp và 21 năm thuộc Mỹ mà vẫn có những kẻ như Hoàng Phủ Ngọc Tường căng băng rôn thách thức sự đàn áp của "Mỹ Ngụy" chứ không giống như dân Hong Kong luôn chuộng tự do và pháp trị?
Như vậy khác với dân Hồng Kông, dù nước Mỹ đã đem đến các khái niệm về một chính quyền đa đảng, đối lập, tam quyền phân lập để kiểm soát quyền lực nhưng dân miền Nam vẫn chẳng hiểu gì. Đến bây giờ họ vẫn tưởng chính quyền miền Nam là một chính quyền duy nhất của ông Thiệu giống như chính quyền ông Diệm trước đó. Họ không biết rằng sau chính phủ của ông Thiệu còn có một chính phủ và quốc hội cũng như báo chí của phe đối lập. Chính phủ, quốc hội và báo chí này sẵn sàng thay chính quyền ông Thiệu để nắm quyền nếu chính quyền này làm không tốt. Cho đến ngày 30/4/1975 họ vẫn tưởng là chính quyền này là tay sai của Mỹ, không biết rằng nó là tay sai của nhân dân miền Nam, cạnh tranh lá phiếu với đối lập để nắm quyền .
So sánh như thế để thấy rằng hoàn cảnh giữa miền Nam và Hong Kong là giống nhau, thậm chí miền Nam còn thuận lợi hơn nhiều. Chỉ có khác là một bên chọn dân chủ ,một bên chọn độc tài.
Tự do dân chủ không ai ban phát cho bạn mà do chính trí tuệ và sự dũng cảm trả học phí để đổi lâý tự do của chính bạn.

TẠI SAO GỌI XE HƠI CỦA VINFAST LÀ LẮP RÁP CHỨ KHÔNG PHẢI SẢN XUẤT.

Tổ chức Sở hữu Trí tuệ Thế giới (tiếng Anh: World Intellectual Property Organization – WIPO; tiếng Pháp: Organisation mondiale de la propriété intellectuelle) là một trong những cơ quan chuyên môn của Liên Hiệp Quốc, được thành lập vào năm 1967 có mục tiêu chính là "đẩy mạnh hoạt động trí tuệ sáng tạo và tạo điều kiện chuyển giao công nghệ liên quan đến sở hữu trí tuệ sang các nước đang phát triển nhằm mục tiêu đẩy nhanh tốc độ phát triển kinh tế, xã hội và văn hoá".
Một bằng sáng chế hay bằng độc quyền sáng chế là một chứng nhận các đặc quyền dành cho nhà sáng chế hoặc chủ sở hữu sáng chế bởi một quốc gia trong một thời hạn nhất định, đổi lấy việc nội dung của sáng chế được công bố rộng rãi ra công chúng. Quy trình để cấp bằng sáng chế, các điều kiện để cấp bằng và đặc quyền cũng như thời hạn của đặc quyền thay đổi giữa các quốc gia, theo luật pháp của từng quốc gia và các thỏa thuận quốc tế.
Để làm một chiếc ôtô cần từ 30.000-40.000 linh kiện. Trong khi đó, hơn 90% linh kiện, phụ tùng ô tô lắp ráp hiện nay vẫn do các công ty mẹ hoặc từ công ty xuyên quốc gia ở nước ngoài cung cấp. 90% các nhà sản xuất linh kiện ô tô là các doanh nghiệp FDI.
Như vậy nói rằng Việt Nam sản xuất đưoc ô tô là nói láo không sách. Bởi Việt Nam không hề có một bằng sáng chế linh kiện ô tô nào mà chỉ mua của nước ngoài. Ngay cả nước Nhật trước khi có một ngành công nghiệp ô tô như hiện nay cũng dành nhiều thập niên làm nhà cung ứng các linh kiện ô tô. Một khi tập trung trong tay hàng chục ngàn bằng sáng chế do kỷ sư của mình tạo ra thì họ mới không có nguy cơ bị kiện vì vi phạm quyền sở hữu trí tuệ.
Hiện tại bao quanh công ty sản xuất ô tô Nhật Bản là chuỗi nhà máy sản xuất linh kiện ô tô theo hình chữ U. Đó cũng là mô hình trên thế giới đối với ngành công nghiệp này.Các hãng sản xuất ôtô Nhật không chỉ liên kết với các công ty hàng đầu của các nước công nghiệp tiên tiến mà còn thiết lập quan hệ hợp tác và sản xuất với công ty của nhiều nước đang phát triển.
Như vậy việc Vinfast của Phạm Nhật Vượng phải mua dây chuyền sản xuất Chevrolet của General Motors tức là mua lại cả hàng trăm bằng sáng chế để làm ra loại xe này.Cũng như dùng linh kiện phụ tùng của châu Âu như BMW, Siemens AG và Robert Bosch GmbH của Đức, công ty Magna Steyr của Áo, và hãng thiết kế Pininfarina của Ý là để mượn đầu heo nấu cháo Đầu Ngô mình Sở, tên xe là Việt nhưng phụ tùng của BMW... thứ thải đi thì không thể gọi là sản xuất.
Muốn gọi là sản xuất thì Vinfast phải bỏ tiền ra ký hợp đồng độc quyền với môt đội ngũ kỷ sư ô tô hùng hậu để thiết kế một hay nhiều mẫu xe riêng biệt. Mỗi khi sáng chế ra linh kiện nào thì phải đăng ký bản quyền ngay cho đến khi có được hàng ngàn, chục ngàn, trăm ngàn bằng sáng chế như vậy. Mua lại dây chuyền nhờ vào công nghệ chuyển nhượng thương hiệu thì chỉ có thể nói là làm thuê, nhân bản thương hiệu mà thôi. Việt Nam chỉ là anh công nhân , cỗ máy sáng chế ra chiếc xe chứ chẳng có gì đáng để tự hào cả.
Tuy nhiên đảm bảo VINFAST không đủ tiềm lực để tạo ra một đội ngủ kỷ sư như vậy. Cho dù có lên sàn chứng khoán thì các nhà đầu tư dám phiêu lưu với hãng xe này cũng chỉ là cán bộ trong BCT hay Ban chấp hành trung ương đảng CSVN. Chúng lấy tiền của dân để chơi chứng khoán nên hãng xe có sập tiệm cũng không sao. Cùng lắm cho quốc hội cấm xe máy để buộc dân phải mua ô tô trả góp trong nhiếu năm cho đến khi chế độ sụp đổ.

CHÀO MỪNG NGÀY BÁO CHÍ "PHẢN CÁCH MẠNG" VIỆT NAM 21/6.

Cách mạng là thay đổi cái cũ bằng cái mới tiến bộ hơn. Báo chí cộng sản đã lạm dụng hai từ "cách mạng" một cách đáng xấu hổ khi đây là một dòng báo chí cổ vũ cho độc tài, thay đổi từ cái cũ là "dân chủ, nhân quyền" sang cái mới là "phi dân chủ, phản nhân quyền" nên phải gọi tên nó , định danh một các chính xác là báo chí "phản cách mạng".
Chỉ có những kẻ bưng bô cho chế độ, ăn lương chế độ hoặc thành phần không hiểu ngữ nghĩa tiếng Việt mới gọi đây là báo chí cách mạng.
Reporters Sans Frontiers (RSF), Tổ chức Phóng viên Không biên giới xếp Trung Quốc ở vị trí 177 và Việt Nam 176 trong bảng World Press Freedom Index 2019, đánh giá tình trạng tự do báo chí toàn cầu.
"Ở hai nước này, tầng lớp cầm quyền trấn áp mọi thảo luận trong truyền thông do nhà nước kiểm soát, đồng thời truy bức không ngừng nghỉ những nhà báo công dân (citizen-journalists) dám nêu quan điểm bất đồng."
Chừng 30 nhà báo chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp bị cầm giữ ở Việt Nam-Reporters Sans Frontiers
Nhưng Việt Nam có vẻ còn kém Trung Quốc về việc bắt giữ nhà báo chuyên và không chuyên.
"Chừng 30 nhà báo chuyên nghiệp và không chuyên nghiệp bị cầm giữ ở Việt Nam, còn con số gần đông gấp đôi bị giam giữ tại Trung Quốc."
RSF cho rằng các blogger và nhà báo công dân – nguồn thông tin độc lập duy nhất trong một quốc gia mà toàn bộ báo chí đều theo lệnh của đảng Cộng Sản – là mục tiêu thường xuyên của nạn trấn áp. Bạo lực từ công an mặc thường phục liên tục xảy ra. Chính quyền viện dẫn Luật Hình sự đặc biệt là các điều 79, 88 và 258 để kết án các blogger tội « âm mưu lật đổ chính quyền », « tuyên truyền chống Nhà nước », hay « lợi dụng tự do dân chủ ».
Trong hai năm gần đây, nhiều nhà báo công dân đã bị trục xuất hoặc lãnh các bản án tù nặng nề vì các bài viết của họ, thậm chí có người bị 20 năm tù. Hiện nay khoảng 30 nhà báo và blogger vẫn đang bị giam cầm, và thường bị đối xử tệ hại.
RSF nhắc lại hồi cuối năm 2017 quân đội đã tiết lộ về « Lực lượng 47 » gồm 10.000 dư luận viên có nhiệm vụ bảo vệ đảng, tấn công những tiếng nói ly khai trên internet. Và đến đầu năm 2019, Luật An ninh mạng bắt đầu có hiệu lực, các trang web bị buộc phải lưu trữ các dữ liệu của người sử dụng trên lãnh thổ Việt Nam để cung cấp cho chính quyền khi được yêu cầu.
Phóng Viên Không Biên Giới nhận định tình hình Việt Nam có sự tương đồng với Trung Quốc, cho rằng Bắc Kinh đã xuất khẩu « mô hình đàn áp », « dựa trên sự giám sát chặt chẽ thông tin nhờ công nghệ »

BÍ ẨN HỒ QUANG VÀ HỒ CHÍ MINH

Có thể nào một người Việt sinh năm 1890, năm 1911: sang Pháp cứu nước, chẳng hề học tiếng Tàu nhưng đến năm 1939 lại đến Quế Lâm đi lính cho Trung Quốc với quân hàm thiếu tá và trẻ lại đến 11 tuổi.Trong khi trước đó báo đảng CSVN đã đăng tin bị chết vào năm 1932 dưới cái tên : Nguyễn Ái Quốc.
Chính đảng CSVN xác nhận Hồ Chí Minh chính là thiếu tá Hồ Quang. Nhưng sự thật lúc đó ông ta đã 49 tuổi hay mới chỉ 38 tuổi ?
Thiếu tá Huguang năm 1939, 38 tuổi, (sinh năm 1901) sau đổi ra là Hồ Chí Minh. Theo tài liệu, ông ta ta đến công tác tại văn phòng bát lộ quân ở Quế Lâm sau đó là Qúy Dương, Côn Minh rồi đến Diên An, căn cứ đầu não của cộng sản Trung Quốc và Hồng vệ binh của Trung Quốc. Thiếu tá Huguang bước vào (trở về) địa giới Việt Nam lần đầu tiên vào ngày 28 tháng 01năm 1941. Đến tháng 8-1942 ông ta trở lại Trung quốc với cái tên mới là Hồ Chí Minh và bị bắt vì giấy tờ đã hết hạn. Đến tháng 9-1944 HCM trở lại Việt Nam và cuối năm 1944 trở lại Côn Minh hoạt động cho tới đầu năm 1945(Wikipedia). Nhân cuộc tổng đình công tại Hà Nội đưa đến việc sụp đổ chính quyền của Việt Nam lúc bấy giờ, Việt Minh đã cướp lấy chính quyền vào ngày 2-9-1945. Tuy nhiên, cho đến lúc này, người ta không hề biết tung tích Hồ Chí Minh là ai.
Việc này được kể lại trong” Truyện Hồ chí Minh” của William j. Duiker, trang 449, (cũng được trích lại trong bình sinh khảo) như sau: "Vào năm 1946, khi triệu tập Hội nghị Quốc dân đại hội, Bộ trưởng Lao động Nguyễn Văn Thái có đề nghị vinh danh Hồ Chí Minh là "công dân số một" của nước Việt Nam dân chủ cộng hòa. Bởi lẽ, lúc ấy thân phận Hồ Chí Minh chưa được xác nhận là Nguyễn Ái Quốc (nhiều người cho rằng). Hồ Chí Minh chính là Hoa kiều tại Việt Nam, là đảng viên Đảng Cộng sản Việt Nam, là phái viên "Quốc tế cộng sản" được cử đến Việt Nam với nhiệm vụ thành lập nước Việt Nam dân chủ cộng hòa.". Như thế họ chấp nhận vai trò lịch sử của HCM là người của quốc tế cộng sản hơn là người Việt nam!
Tuy nhiên, đến năm 1949, tin tức Hồ Chí Minh là Nguyễn Sinh Cung dần dần xuất hiện mạnh mẽ hơn. Nó mạnh mẽ mang tính chiếm đoạt hơn là vì cuốn “những mẫu chuyện về đời hoạt động của bác” do Trần Dân Tiên viết đã được xuất bản bên Trung quốc. Và vì những người thân huyết thống, và liên hệ gần gũi trong sinh hoạt với Nguyễn Ái Quốc từ trước 1932 đã không còn:
- Bà Nguyễn Thị Thanh, chị ruột, chưa từng gặp lại Hồ Chí Minh từ khi Y vào Huế, rồi bị đuổi khỏi trường quốc học. Bà chết năm 1946.
- Ông Nguyễn Sinh Khiêm, anh ruột, nghe nói được Hồ Chí Minh tiếp riêng khoảng 5 phút trong một căn nhà không đủ ánh sáng ở Hà Nội và chết năm 1951.
- Cụ Phan chu Trinh, người đỡ đầu cho Nguyễn Tất Thành ở Paris qua đời năm 1926.
- Luật sư Phan Văn Trường, mất 1933.
- Nguyễn Tất Thành, mất 1932?
- Nguyễn An Ninh người anh em kết nghĩa với Nguyễn Tất Thành ở Paris, mất 1943.
- Riêng ông Nguyễn Thế Truyền, một trong ngũ long tạo ra cái tên chung là Nguyễn ái Quốc để viét báo ở Paris, đã về sống ở Hà nội trước 1945. Ông đã di cư vào miền nam và chưa hề gặp mặt HCM lần nào đã chết vào 1969.
Đến năm 1951, khi đã vững chân với tên gọi mới, Thiếu tá Hồ Chí Minh bắt đầu thực hiện sách lược Hán hóa Việt Nam theo đường lối của Trung quốc. Việc trước tiên là lệnh cho Trường Chinh viết lời kêu gọi “Việt Minh vận động cho Việt Nam xin làm chư hầu cho Trung quốc”. Đến năm 1958, chỉ đạo cho Phạm văn Đồng viết công hàm công nhận chủ quyền 12 hải lý thuộc Trung cộng trong vùng đảo Trường Sa, Hoàng Sa của Việt Nam. Từ đó mở ra cửa ngõ để những kẻ kế tiếp ký hiệp thương và hiệp định biên giới năm 1999 và năm 2000. Kết quả những phần đất của Bản Giốc, Nam Quan, Lão Sơn, bãi biển Tục Lảm và 3/4 vịnh bắc bộ là máu xương của Việt Nam biến thành đất của Trung cộng. Cũng từ đó, nhà nưóc cộng sản tại Việt Nam đã tạo ra cảnh không có biên giới trên biển đông để tàu bè của Trung cộng, cũng như giàn khoan của họ tự do ra vào đánh bắt cá, thăm dò dầu khi trong thềm lục dịa Việt Nam. Trên đất liền cũng có chung một chủ trương. Biên giới mở cửa, quân, cán và dân Trung cộng tha hồ ra vào tự đo. Họ vào định cư và làm việc nhiều đến nỗi chính nhà nước này cũng không còn kiểm soát đươc con số là bao nhiêu.
Trước cảnh bị mất đất, mất biển của cha ông để lại, người dân không được quyền lên tiếng. Nếu có phản đối thì đều bị bắt bớ, bị đánh đập dã man hay bị tù đày. Phần nhà nước, đã có sẵn kế hoạch trước những phản ứng của người dân. Họ liên kết với đối tác Trung cộng, vẽ ra những kế hoạch mới như: Tổ Hợp Khai Thác dầu khí Việt Trung, để cho Trung cộng tự do đưa các dàn khoan ra vào trên biển đông mà người dân không thể thắc mắc thêm. Trên đất liền thì cho Trung cộng thắng đấu thầu xây dựng toàn bộ các cơ sở hạ tầng, đến khu kỹ nghệ, khai thác rừng đầu nguồn, hầm mỏ… tất cả đều hợp lệ. Từ đó, Trung cộng tự do đưa dân quân cán ra vào và từ từ chiếm trọn lấy giang sơn Việt Nam theo kế hoạch Hán hóa dân nam do thiếu tá Hồ Chí Minh đã thực hiện từ năm 1939.
Thế là ta mất nước. Người Việt Nam thành dân mất nước ngay trên quê hương minh. Nhìn lại, có lẽ không còn một nỗi đau đớn nào dành cho chúng ta hơn nỗi đau này. Chúng ta đã mất quê hương, đã mất tổ quốc qua từng ngày từ hơn 80 năm qua mà không hay biết. Bởi vì Hồ Chí Minh, người được cộng sản ca tụng là lãnh tụ vĩ đại, là người sáng lập đảng CSVN, là chủ tịch đảng, là chủ tịch nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa. Thậm chí, còn nghêu ngao là “cha già dân tộc”, thực ra chỉ là một đảng viên đảng cộng sản Trung quốc. Là thiếu tá trong quân đội nhân dân Trung quốc. Y được chọn, được đào tạo để xâm nhập vào hàng ngũ CSVN bằng kế sách “ve sầu lột xác” sau khi Nguyễn Tất Thành cũng gọi là Nguyễn Ái Quốc chết vào năm 1932.
Ở đây, có cái rủi của thời khắc lịch sử là khi y được xếp đặt, chính thức chiếm đoạt cái tên Nguyễn Ái Quốc thì tất cả những người có liên hệ huyết thống hay có sinh hoạt gần gũi với Nguyễn Tất Thành trước năm 1932 đều đã không còn (ngoại trừ Hồ Tùng Mậu đang ở trong tù và Trịnh Đình Cửu mất tích). Nên chẳng có một ai đủ vị thế để lột mặt xác ve ra trước công luận.
Đã có thời khắc rủi ro như thế, những kẻ theo cộng sản vào đầu thập niên 40 như Phạm Văn Đồng, Lê Duẫn, Võ Nguyên Giáp , Nguyễn Duy Trinh, Hoàng Văn Hoan… có thể không biết chuyện của xác ve do Trung quốc đạo diễn, chỉ thấy Y được Trung cộng dồn hết tài lực vật lực vào hỗ trợ. Lại thấy những đảng viên tên tuổi khác như Hà Huy Tập, Trần Phú, Lê Hồng Phong… đã chết, nên đã chấp nhận Hồ Chí Minh như là một cứu cánh của thời cuộc. Bởi lẽ từ chốn rừng hoang thâm u, nếu không có cơm gạo, lương thực, súng đạn, tiền bạc, nhân sự của Trung cộng gởi sang chi viện, CS lấy gì mà sống, nói chi đến việc tổ chức chiến đấu với Pháp. Nên những thành phần này chẳng còn một lối đi nào khác ngoài việc phải ủng hộ và chấp nhận sự sai khiến của Hồ Chí Minh, mà quên hẳn đi cái họa Tàu xâm lược nước ta từ hàng nghìn năm trước.

BÓ TAY VỚI DÂN VIỆT.

Bó tay với dân Việt. Họ cứ nghĩ rằng một thể chế chính trị độc tài hay dân chủ, tự do hay nô lệ ...là ở trên trời rơi xuống, là do số phận hẩm hiu của dân tộc...
Thưa rằng thể chế chính trị mà bạn đang sống là do đa số người dân chọn lựa. Không phải bạn chọn thì cha ông bạn chọn. Cha ông bạn không chọn nhưng đứng yên không đấu tranh thì đa số người dân cùng thời với cha ông bạn chọn.Cha ông bạn không chọn, có đấu tranh nhưng không thắng nổi cái số đông nhân dân chọn độc tài cùng thời thì thể chế đó cũng coi như người dân chọn. Vì do dân trí thấp nên họ chọn sai.
Chế độ cộng sản hiện nay không phải từ trên trời rơi xuống. Đó là thành quả u mê của dân Việt không chọn Phan Chu Trinh mà chọn Hồ Chí Minh.Mặc dù thời điểm đó có nhiều phong trào yêu nước đảng phái khác nhưng do họ không lôi kéo được số đông u mê bị cộng sản tuyên truyền nên có thể khẳng đinh quy luật "dân nào chính quyền đó " là đúng.Đừng lập luận rằng tôi là dân, tôi không chọn cộng sản nên có cộng sản hiện nay không phải do dân. Khi anh là số ít không thắng được số đông thì quy luật đó vẫn đúng.
Không ai mang đến tự do, dân chủ cho dân Hồng Kông cả . Đó là do họ chọn. Bởi bất kỳ ở nước nào thì tham vọng quyền lực cũng rất lớn. Theo quy tắc triết học "con gà có trước ,quả trứng có sau" thì chỉ vì người dân biểu tình mới có tự do dân chủ , chứ không phải có tự do dân chủ rồi mới biểu tình. Chỉ vì người dân Hông Kông biết đấu tranh với chính quyền nên con em họ mới được giáo dục các tư tưởng dân chủ chứ không phải ngược lại.
Luận điểm ngụy biện của dân Việt là so sánh với các thể chế của Mỹ, Hong Kong... trong một lát cắt hiện tại chứ không nhìn vào quá khứ.
Ngày xưa Hong Kong cũng giống hệt Việt Nam . Và xưa nữa 1787 Mỹ cũng giống hệt Việt Nam bây giờ , thậm chí dân trí còn thấp hơn. Không ai vạch con đường đi cho họ mà do họ tự suy nghĩ để tạo ra con đường .
Với suy nghĩ đổ thừa và tự ái khi bị chỉ trích, ngụy biện khi so sánh của người dân Việt Nam bây giờ thì cái lồng của chủ nghĩa toàn trị luôn đeo đẳng họ từ thế hệ này sang thế hệ khác . Và họ sẵn sàng nằm lên bàn mổ cho Trung Quốc móc tim, gan, phèo phổi , lấy máu cung cấp cho ngành công nghiệp cấy ghép nội tạng của chúng.
Ngày xưa thì có câu "há miệng chờ sung". Ngày nay đã chuyển sang "há miệng chờ Trump".

SỰ KHÁC NHAU CỦA 3 LẦN PHÓNG TÊN LỬA VÀ LÒNG NHÂN ĐẠO CỦA TRUMP."

Tổng thống Trump ngày 6/4/2017 đã ra lệnh các cuộc tấn công nhằm vào căn cứ không quân Shayrat tại Syria.
Tổng cộng 59 tên lửa hành trình Tomahawk đã được phóng đi.
Vụ tấn công diễn ra sau khi Mỹ cáo buộc chính phủ Syria gây ra vụ tấn công bằng vũ khí hóa học làm 80 người chết tuần trước.
Ông Trump nói vụ tấn công là vì "lợi ích an ninh quốc gia thiết yếu" của Mỹ.
Nhà Trắng nói địa điểm bị tấn công “liên quan trực tiếp tới vụ tấn công vũ khí hóa học”.
Sáng 14/4/2018 , Mỹ, Anh và Pháp đã hạ lệnh đánh bom các căn cứ của Syria, nhắm vào các khu vực bị cáo buộc chứa vũ khí hoá học.105 quả tên lửa Tomahawk của Mỹ đã được phóng đi. Tổng thống Donald Trump ca ngợi cuộc tấn công quân sự của Mỹ và đồng minh vừa nhắm vào Syria là "thực hiện hoàn hảo", và nói thêm: "sứ mệnh hoàn tất".
Các cuộc không kích đã nhằm đáp trả một cuộc tấn công bị nghi là hóa học làm chết người vào thị trấn Douma tuần trước.
Ngày 20/6/2019 tổng thống Mỹ Donald Trump hủy bỏ kế hoạch tấn công Iran khi còn đúng 10 phút nữa sẽ nổ ra một cuộc chiến khốc liệt. Iran mới bắn rớt chiếc máy bay do thám không người lái Drone RQ-4 Global Hawk trị giá 180 triệu đô la của Hoa Kỳ.
Kế hoạch tấn công đã sẵn sàng, ông Trump đã hỏi bao nhiêu người sẽ chết và một viên tướng trả lời là 150 người. “10 phút trước cuộc tấn công, tôi đã ra lệnh dừng lại. Tỷ lệ như vậy là không đáng so với một vụ bắn rơi máy bay không người lái”, ông giải thích cho quyết định hủy chiến dịch không kích của mình.
Như vậy có thể thấy Trump rất lý trí. Sẵn sàng tấn công để đáp trả một cuộc tấn công vì đối phương dùng vũ khí hóa học giết hại trẻ em . Nhưng cũng sẵn sàng ngưng ngay cuộc tấn công giáng trả khi thấy Mỹ chỉ thiệt hại một chiếc má bay không người lái.
180 triệu USD để đổi lấy 150 người? Không đáng. Điều này giải thích tại sao trong các cuộc không kích vào các vị trí trọng yếu của CSVN ở miền Bắc trước đây người Mỹ thường thông báo cho dân miền Bắc trước qua các kênh thông tin quốc tế để đi sơ tán. Những người ở lại như nhạc sĩ Tô Hải có thể lên sân thượng xem máy bay Mỹ ném bom mà không việc gì.
Nhưng qua bộ máy tuyên truyền của CSVN lòng nhân đạo của người Mỹ bị biến thành con số 0 to tướng. Bởi hơn bao giờ hết chúng bao giờ cũng muốn xuyên tạc sự thật để dân Việt căm thù đế quốc Mỹ.
... I asked, how many will die. 150 people, sir, was the answer from a General. 10 minutes before the strike I stopped it, not ... proportionate to shooting down an unmanned drone. I am in no hurry, our Military is rebuilt, new, and ready to go, by far the best in the world," Trump said. "Sanctions are biting & more added last night. Iran can NEVER have Nuclear Weapons, not against the USA, and not against the WORLD!"

CÓ PHẢI TRUNG CỘNG ĐANG Ở THỜI ĐIỂM TAN RÃ?

Hai triệu người Hồng Kông xuống đường biểu tình chống Dự Luật Dẫn Độ, vào chủ nhật 16/6/2019, cho thấy sách lược “một quốc gia hai thể chế” đã hoàn toàn thất bại, hệ quả có thể là một Trung cộng chia năm xẻ bảy.
Vì sao Anh trao trả Hồng Kông cho Bắc Kinh?
Theo Điều Ước Nam Kinh ký năm 1842, nhà Thanh vĩnh viễn nhượng đảo Hồng Kông cho Anh Quốc.
Sau đó, năm 1860, theo Điều Ứớc Bắc Kinh, lại nhượng vĩnh viễn cho Anh bán đảo Cửu Long và đảo Ngang Thuyền Châu.
Đến năm 1898, Anh Quốc lại thuê đảo Lạn Đầu và một số vùng phía bắc Cửu Long trong vòng 99 năm để lập ra khu Tân Giới.
Năm 1982, Anh Quốc ban đầu định giữ đảo Hồng Kông và bán đảo Cửu Long, còn trao trả phần còn lại cho Trung cộng nhưng bị Đặng Tiểu Bình bác bỏ.
Họ Đặng hứa sẽ đối xử với Hồng Kông như một lãnh thổ tự trị, tiếp tục duy trì hệ thống tự do chính trị, pháp lý, kinh tế, tài chính, văn hóa và giáo dục, chỉ ngoại giao và quân sự thuộc quyền kiểm soát của Bắc Kinh.
Lời hứa của họ Đặng được coi là sách lược “một quốc gia hai thể chế”.
Năm 1984, Tuyên bố chung Trung-Anh ra đời, Hồng Kông trở thành đặc khu hành chính thuộc Trung cộng, nhưng duy trì phương thức sinh hoạt tự trị trong ít nhất là 50 năm.
Phía Anh Quốc tin vào lời hứa, và nghĩ rằng sau cải cách kinh tế Trung cộng sẽ tiến hành cải cách chính trị, như tiến trình dân chủ hóa tại Đài Loan và Nam Hàn, nhưng điều này đã không hề xảy ra.
Ngày 4/6/1989, Trung cộng nổ súng tàn sát Phong Trào dânchủ tại Thiên An Môn.
Năm 1990, mặc dù bị Bắc Kinh phản đối, Thống đốc Chris Patten đã phê chuẩn Bộ Luật Cơ bản và cải cách phương pháp bầu cử vào Hội Đồng Lập Pháp Hồng Kông.
Chuyển giao êm thắm
Trước đây, Thống đốc Hồng Kông được Nữ Hoàng Anh bổ nhiệm, nhưng cư dân Hồng Kông có cuộc sống hoàn toàn tự do.
Luật pháp Hồng Kông được xây dựng dựa trên Luật pháp Anh, mọi quyền tự do đều được bảo đảm.
Hồng Kông là một thương cảng tự do và mở cửa hấp thu tư tưởng từ khắp nơi trên thế giới.
Kết quả chuyển giao tốt hơn mọi dự đoán, tới ngày trao trả, 1/7/1997, chỉ hơn 10% cư dân rời bỏ Hồng Kông, và sau đó không xảy ra một làn sóng thuyền nhân chạy trốn cộng sản như trường hợp Việt Nam.
Thời gian đầu, sinh hoạt chính trị Hồng Kông có phần cởi mở. Nhưng càng ngày mọi sinh hoạt chính trị càng bị kiểm soát và bị lèo lái bởi Bắc Kinh, làm dân Hồng Kông lo ngại các quyền tự do căn bản của họ sẽ bị Bắc Kinh tước đoạt dần dần.
Năm 2003, nửa triệu người tham gia biểu tình tuần hành phản đối Dự Luật An Ninh “chống lật đổ chính quyền” do Đặc Khu Trưởng Đổng Kiến Hoa (Tung Chee hwa) đề nghị.
Người biểu tình lo ngại Dự Luật này sẽ tước đi quyền tự do biểu lộ chính kiến, tự do ngôn luận và cả tự do tôn giáo, buộc Đổng Kiến Hoa phải hủy bỏ và sau đó từ chức.
Thời đại Tập Cận Bình.
Đầu năm 2014, Quốc hội Trung cộng tuyên bố đặc khu trưởng Hồng Kông sẽ do 1,200 đại cử tri đoàn bầu, và phải được Bắc Kinh bổ nhiệm.
Một cuộc trưng cầu dân ý trên mạng được mở ra đòi người Hồng Kông được quyền trực tiếp bầu Đặc Khu Trưởng. Trong ba ngày đã có gần 600 ngàn người tham dự ký tên.
Phong trào mở thêm 15 phòng bỏ phiếu với kết quả 787 ngàn người bỏ phiếu trong số 3.5 triệu người có quyền đi bầu.
Sau đó Phong Trào Dù Vàng dấy lên cuộc biểu tình đòi tự do bầu cử, làm tê liệt Hồng Kông trong vòng hai tháng, nhưng Tập Cận Bình dứt khoát không chấp nhận.
Năm 2017, bà Carrie Lam được bổ nhiệm làm Đặc Khu Trưởng, vào tháng 11/2018, bà đã cùng Ban cố vấn bay sang Bắc Kinh để gặp Tập Cận Bình.
Theo tin Tân Hoa Xã, ông Tập cho biết Hồng Kông phải ban hành các đạo luật an ninh quốc gia chống lại nổi loạn, lật đổ, ly khai và phản quốc.
Dự luật dẫn độ.
Nhân vụ án giết người ở Đài Loan nhưng thủ phạm lại bỏ trốn về Hồng Kông, bà Carrie Lam đề nghị Dự Luật Dẫn Độ cho phép đặc khu trưởng ký chấp nhận yêu cầu dẫn độ sang Đài Loan và Trung cộng, mà không cần thông qua Hội Đồng Lập Pháp.
Có ý kiến cho rằng nên gia tăng quyền tư pháp để những vụ án xảy ra bên ngoài Hồng Kông có thể được xử bởi tòa án Hồng Kông.
Chính phủ Đài Loan công khai biểu lộ lo lắng về quyền tự do của người Hồng Kông bị lạm dụng nên không đòi hỏi và cũng không chấp nhận việc dẫn độ về Đài Loan.
Bà Carrie Lam từ chối mọi đề nghị, làm dấy lên dư luận Trung cộng lợi dụng vai trò của đặc khu trưởng để giới hạn dần quyền tự do người Hồng Kông, họ lo sợ bị ghép tội, bị bắt bớ và bị xử không công bằng như vẫn thường xảy ra ở Trung cộng.
Mỹ can thiệp?
Thủ Tướng Anh Quốc, Theresa May, đã lên tiếng phản đối dự luật dẫn độ và tuyên bố sẽ xem xét lại Tuyên Bố Chung Anh-Trung năm 1984.
Năm 1992, Quốc Hội Mỹ thông qua Đạo luật Chính Sách Mỹ cho Hồng Kông một quy chế đặc biệt tự do và tự trị tách biệt khỏi Trung cộng.
Nhờ thế, Hồng Kông tiếp tục được chuyển giao kỹ nghệ tiên tiến, tự do thương mãi, tự do trao đổi giữa đô la Mỹ và đô la Hồng Kông, công nhận là trung tâm tài chính thế giới…
Đạo luật cũng trao cho tổng thống Mỹ quyền ban hành sắc lệnh trừng phạt nếu Hồng Kông mất quyền tự trị đầy đủ theo các điều khoản trong Tuyên Bố Chung 1984.
Trong hoàn cảnh hiện nay, một sắc lệnh như thế sẽ ảnh hưởng nặng nề đến kinh tế, kỹ nghệ và tài chính Trung cộng vốn đang trên đà tụt dốc.
Mọi hàng hóa từ Hồng Kông xuất cảng sang Mỹ sẽ bị cùng một mức thuế như hàng Trung cộng.
Trung cộng sẽ mất trung tâm tài chính Hồng Kông, vốn đầu tư sẽ bị rút khỏi Hồng Kông, các công ty Trung cộng sẽ bị phong tỏa tài chính từ nguồn tư bản của Mỹ và giá trị của các công ty nhà nước niêm yết trên sàn trao đổi chứng khoán của Hồng Kông sẽ sụt giảm thảm hại.
Ngày 12/6/2019, Quốc Hội Mỹ cho tu chính đạo luật về Hồng Kông năm 1992, yêu cầu Bộ Ngoại Giao mỗi sáu tháng phải phúc trình Quốc Hội về tình trạng tự trị của Hồng Kông, xem còn đáng hưởng quy chế đặc biệt nữa không.
Biểu tình, bài học cần rút tỉa…
Ngày 14/6/2019, từ trung tâm giam giữ Lục Chi Giác, Joshua Wong kêu gọi Mỹ phải đánh giá lại Đạo Luật Chính Sách Hồng Kông năm 1992, xem xét Đạo Luật Nhân Quyền và Dân Chủ Hồng Kông và điều chỉnh quan hệ giữa hai bên Mỹ-Trung.
Dân chúng Hồng Kông đều biết nếu Mỹ phong tỏa kinh tế Trung cộng thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống, nhưng vì tự do và dân chủ họ chịu hy sinh quyền lợi nên đã kêu gọi Chính Phủ và Quốc Hội Mỹ hành động.
Mọi người tham dự biểu tình có mục tiêu chung là phản đối dự luật dẫn độ, đòi bảo đảm quyền tự do và đòi bà Carrie Lam từ chức.
Mọi người quyết giữ những mục tiêu này và không cho bất cứ ai đại diện thương lượng hay tìm cách chia rẽ hàng ngũ để tránh "việc chưa thành đã tranh giành kết quả."
Cuộc tuần hành lên đến 2 triệu người, không có người tổ chức nhưng lại được tổ chức một cách toàn hảo nhờ ý thức trách nhiệm của mọi người.
Họ tự động sửa soạn mọi thứ, thay vì dựa vào người khởi xướng, tổ chức hay lãnh đạo và liên kết gắn bó với nhau.
Mọi người nhịp nhàng kết hợp giữa đấu tranh ôn hòa và đấu tranh bạo lực, không tranh cãi về phương cách đấu tranh.
Khi cảnh sát tấn công đàn áp, người ôn hòa rút xuống phía dưới ,nhường chỗ cho những thanh niên sẵn sàng đối đầu ngăn chặn cảnh sát.
Lực lượng cảnh sát ít lại bị chia mỏng so với số người biểu tình, và với sự hổ trợ của truyền thông báo chí, của những người không đi biểu tình nên kết quả nhà cầm quyền phải thối lui.
Mặc dù bà Carrie Lam đã xin lỗi và tuyên bố hoãn dự luật dẫn độ nhưng mọi người tiếp tục đòi bà phải từ chức và kêu gọi tiếp tục biểu tình làm áp lực.
Nếu bà Carrie Lam từ chức thì sẽ là một thất bại vô cùng to lớn của Tập Cận Bình trước các đối thủ trong đảng cộng sản và trước thế giới, vì thế họ Tập sẽ không chấp nhận, ngay cả khi bà Carrie Lam thực sự muốn từ chức.
Trung cộng đang tan rã?
Tập Cận Bình vừa ngon ngọt “một quốc gia, hai thể chế” với Đài Loan, lại vừa hăm dọa sẽ sử dụng vũ lực để thống nhất đất nước.
Tổng Thống Đài Loan Thái Anh Văn tuyên bố Đài Loan ủng hộ Hồng Kông, bà cho biết:
“Tự do là một giá trị mà người dân Đài Loan trân trọng, Đài Loan đang ngày càng tự do dân chủ hơn, trong khi Hồng Kông đang mất dần tự do…”
Chủ nhật vừa qua, trước Quốc Hội Đài Loan, khoảng 10 ngàn người biểu tình mang theo biểu ngữ “Đài Loan ủng hộ Hồng Kông”, “Nói không với luật dẫn độ sang Trung cộng” và kêu gọi Quốc Hội chính thức ra tuyên bố lên án Dự Luật Dẫn Độ của Hồng Kông.
Gần đây, Mỹ thông qua “Đạo Luật Bảo Đảm Đài Loan 2019”, ủng hộ Đài Loan tăng chi tiêu quốc phòng, thường xuyên bán vũ khí, dụng cụ quốc phòng cho Đài Loan, ủng hộ Đài Bắc tham gia các tổ chức quốc tế, nhìn nhận Đài Loan là quốc gia và sử dụng Quốc kỳ Đài Loan.
Lời hứa “một quốc gia, hai thể chế” không được thực hiện nên Hoa Kỳ cũng đang từng bước nhìn nhận lại Đài Loan và Hồng Kông như hai thể chế độc lập.
Nhà Thanh đã nhường vĩnh viễn đảo Hồng Kông, bán đảo Cửu Long và đảo Ngang Thuyền Châu cho Anh Quốc, nên nhiều người Hồng Kông muốn thành phố của họ quay về với nước Anh và được độc lập với Trung cộng.
Thế giới cũng đang rất quan tâm đến hàng triệu người Tân Cương đang bị giam trong các trại tù "tập trung cải tạo" ở Trung cộng.
Tình hình an ninh và chính trị Tân Cương, Tây Tạng, Nội Mông và nhiều nơi khác cũng không được ổn định, vì thế Bắc Kinh phải thiết lập cả hệ thống an ninh dùng kỹ nghệ tối tân để kiểm soát toàn bộ xã hội và kiểm soát ý thức chính trị của người dân.
Quốc Hội Mỹ hiện đang xem xét việc chế tài các công ty cộng tác với Bắc Kinh trong việc đàn áp nhân quyền.
Tiến trình sụp đổ nhanh chóng của Đông Âu và Liên Xô trước đây dường như đang tái diễn.
Các tiền đồn cuối cùng của Xã Hội Chủ Nghĩa bao gồm Trung cộng, Bắc Hàn, Việt Nam,… đang bộc lộ những khủng hoảng khó có thể thoát qua.
Hồng Kông, Đài Loan, Tân Cương, Tây Tạng, Nội Mông… sẽ đứng lên giành lại tự do và độc lập.
Việt Nam sẽ thoát khỏi sự thống trị tàn ác của đảng cộng sản Việt Nam, và thế giới sẽ thanh bình, thoát khỏi ác mộng bá chủ toàn cầu của Tập Cận Bình và nhà cầm quyền cộng sản Bắc Kinh.
Nguyễn Quang Duy
Melbourne, Úc Đại Lợi
19/6/2019