Từ ngày Fây Búc vào ta.
Bạn tôi có đứa hóa ra thằng khùng.
Nửa đêm với vợ trong mùng.
Hắn chọt ,hắn bấm lùng bùng chẳng tha.
Mặc kệ vợ mắng vợ la.
Hắn ta giả điếc bỏ qua trả bài.
Thấy không ổn chuyện đường dài.
Vợ hắn bắt hắn bái bai ngay liền.
Dẫu lòng thấy tiếc vô biên.
Ý vợ đã quyết, chẳng điên chút nào
Bây giờ dạ thấy nao nao.
Mỗi khi nhớ bạn lén vào lén ra
Nghĩ cũng tội cho hắn ta.
Bạn xưa tụ lại để mà chia vui.
Những đắng cay lẫn ngọt bùi.
Được san sẻ hết cũng vơi nỗi lòng
Khoảng cách dẫu có mêng mông.
Tình xưa vẫn giữ trong lòng đắm say
Ngẫm bạn bè thấy hay hay.
Bao nhiêu năm ấy chẳng thay đổi gì.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét