Chúng ta nhớ lại là hai cuộc chiến tranh thế giới thứ nhất và thế giới thứ hai lúc đầu Mỹ đều không định tham gia, vì họ nằm bên Tây bán cầu chẳng ảnh hưởng gì. Mặc kệ phe cực hữu và cực tả đánh nhau. Nhưng một trận Trân Châu Cảng đánh lén đã buộc họ thay đổi quan điểm để tham chiến.Chính sự tham chiến của họ đã cứu một loạt nước như Anh, Pháp, Tây Đức...thoát khỏi thảm họa phát xít.
Nếu như Mỹ đề cao "chủ nghĩa dân tộc" như Đức, Nhật, Trung Quốc và Việt Nam thì nhất định phải có trả thù, thảm sát xảy ra bởi lẻ Nhật đã chơi họ một cú choáng váng, phát xít Đức thì làm hao quân tổn tướng của họ vô kể. Thế nhưng thống tướng Mac Arthur lại đem quân đến Nhật với tinh thần nhân ái và hòa bình. Họ không những không trả thù mà lại còn biến hai kẻ thù của họ thành hai cường quốc về tự do dân chủ.
Vừa xong anh phát xít thì lại đẻ ra anh cực tả là "chủ nghĩa cộng sản". Anh này ác còn gấp mấy lần anh phát xít và Mỹ phải ngậm ngùi nhìn Hồng Quân Liên Xô tràn vào Đông Âu để rồi chia cắt nước Đức, sau đó lan sang Trung Quốc và xuống Việt Nam. Không đành lòng để thế giới này rơi vào tay cực tả Mỹ phải nhảy vào Việt Nam để ngăn chặn chủ nghĩa cộng sản và để lại đây 58.000 quân. Nhưng làm ơn mắc oán ,họ bị cộng sản vu là đến Việt Nam để xâm lược và thực hiện chủ nghĩa thực dân mới.
Tuy nhiên việc tham gia vào chiến tranh Triều Tiên để rồi biến Hàn Quốc thành một con rồng của Châu Á đã khiến các luận điệu xuyên tạc câm bặt. Khi "chủ nghĩa cộng sản" bị chặn lại ngay tại Indonesia và không còn lan ra các nước Đông Nam Á khác Mỹ quyết định bỏ Việt Nam để tập trung sức vào chiến tranh lạnh nhằm giải quyết Liên Xô và Đông Âu. Nhưng khi rút ra khỏi Việt Nam họ bị gieo tiếng oán là bỏ rơi đồng minh và khiến CSVN tự sướng là đã đánh thắng người Mỹ. Sự thực thì quân đội cộng sản làm sao so sánh với quân đội của phát xít Đức , Nhật nên không thể gọi là đánh thắng khi tỷ lệ trên chiến trường là 1 quân nhân Mỹ đổi 10 lính VC. Do dân Việt Nam quá u mê đem thân chết thế nên Mỹ không muốn sa lầy vào một cuộc chiến mà kết quả là chỉ bắn vào dân Việt cho dù họ có hay không có mặc áo lính.
Mỹ không cần cái danh chiến thắng rởm và nhường nó cho CSVN. Họ cũng không phản bội khi kẻ kết thúc chiến tranh là lá phiếu của dân Mỹ chứ không phải quyền của chính phủ. Tuy nhiên từ đây thế giới phong cho họ chức danh lãnh đạo thế giới rồi cột chặt họ vào trách nhiệm với nhân quyền. Bởi "Tuyên ngôn độc lập Mỹ" của Thomas Jefferson đã đưa ra khái niệm này.
Nhưng nhân quyền là quyền tự nhiên của con người. Nó tương tự như quyền ăn, quyền nói, quyền đại tiện... Nó không phải là quyền đồng thuận xã hội nên người dân phải tự giành lấy chứ không nên chờ ai ban cho hoặc can thiệp vào chính phủ của mình. Thử tưởng tượng khi anh bị một người nào đó bít mũi không cho thở thì anh phải lấy hết sức để thoát ra nhằm thực hiện quyền được thở của mình. Anh không thể chờ nước Mỹ can thiệp vào quyền này của anh. Bởi vì nếu đợi đến lức đó có lẻ anh đã chết.
Bây giờ anh có nước Mỹ để nhờ cậy nhưng ngày xưa khi Martin Luther King đấu tranh nhân quyền ông ta đâu có kêu chính phủ Anh,Pháp can thiệp vào chính phủ Mỹ để giải cứu cho ông? Ông ta chỉ kêu gọi người da đen vùng lên đấu tranh để tự giải cứu mình. Tại sao bây giờ các nhà ĐT DC Việt cứ hễ đụng chuyện là nhìn về phía Mỹ và đòi đái vào tổng thống Mỹ mà không học gương của Luther King ? Đó là vì sự ỷ lại đã ăn sâu vào đầu.
Sau một thế kỷ đứng ra lãnh đạo thế giới ,tốn không biết bao nhiêu tiền của ,nhân lực vật lực vào 2 cuộc chiến tranh thế giới, chiến tranh Triều Tiên và Việt nam, chiến tranh lạnh để giải cứu Liên Xô và Đông Âu...là đầu tàu tiếp nhận tị nạn, di dân,làm trụ cột của tự do, rồi bị gán thêm trách nhiệm về vấn đề biến đổi khí hậu...Mỹ cũng đã quá mệt mỏi với cái danh hão "lãnh đạo thế giới'.
Thôi thì bây giờ tôi đã quá chán cái danh này rồi. Tôi rút ra ai muốn mần gì đó thì mần, tôi chỉ lo cho dân tôi. Tôi xây dựng một lực lượng quân đội đủ mạnh để không có đứa nào dám đụng đến tôi và giao cho các anh trách nhiệm đòi lại quyền con người của các anh từ tay bọn biến các anh thành vật. Tôi chỉ can thiệp khi chúng mổ sống các anh hoặc gây ra thảm sát nhân loại.
Đó là vì không phải tôi không thương các anh mà là vì tôi không muốn các anh ỷ lại trông chờ vào người khác. Thật buồn cười khi cho rằng chính vì Mỹ rút lui nên châu Á không còn coi Mỹ ra gì. Đây là chiêu khích tướng. Mỹ không cần danh hão thì dẫu dân Trung Quốc, dân Việt Nam không coi ông Trump ra gì cũng chẳng quan trọng. Cái chính là dân Mỹ coi ông Trump như thế nào mới quan trọng. Chỉ có 330 triệu dân Mỹ , ông chủ của Trump đánh giá Trump như thế nào mới là điều đáng nói.
Khi Trump đứng đằng xa vấn đề nhân quyền có khi lại là cái hay với dân Việt. Lâu nay đã quá quen với việc lên tiếng của dân biểu Mỹ, các giải thưởng động viên của các tổ chức theo dõi nhân quyền giờ đây họ mới biết rằng "sẽ tốt hơn biết bao nếu sống trong một đất nước không cần có các giải thưởng này".
Không còn cách nào khác dân Việt phải tự mình biến thành một Martin Luther King, phải noi gương nước Mỹ vì họ đã không cần nhờ đến ai để trở thành một cường quốc như hôm nay. Sự can thiệp của nước Mỹ với thế giới này như thế là đã quá đủ. Và cũng đến lúc họ phải trở về với mục tiêu " Make America great again".
Làm cho nước Mỹ vĩ đại trở lại bất kể các lời dèm pha và cũng trao luôn cho các dân tộc khác quyền tự cứu chính mình.Đó cũng là con đường đi đúng đắn của Trump.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét