Thứ Bảy, 27 tháng 4, 2013

Lát cắt định mệnh.

         Hắn đứng đó,tần ngần.Trưa Sài Gòn nắng gắt.Trước mắt là một ngôi nhà nhỏ không bóng cây.Nắng hắt lên mặt tường nham nhở những mảng màu không tên.Chúng nhảy múa loạn xạ như muốn trêu mắt người.Cho dù mắt hắn,ẩn sau cặp kính mát to đùng vẫn muốn nổ tung .
        Không thể chờ lâu hơn,hắn bấm chuông.
       - Cậu hỏi ai vậy?
         Hắn giật mình.Giọng nói cất lên không phải từ bên trong mà là từ sau lưng hắn.Một bà lão ngoài tám mươi,dáng dấp vẫn còn nhanh nhẹn trên tay cắp một giỏ đồ,bà lão không đợi hắn trả lời đã quét mắt nhìn từ đầu xuống chân người đối diện.Cái nhìn dò xét nhưng không ác ý.
      . - Dạ,cháu muốn tìm cô San.
       Bà lão gật đầu :
        - À,con Năm.Nhưng cậu phải chờ nó về đã.Sài Gòn bây giờ trộm cướp như rươi.Tôi già rồi, mắt mũi lem nhem.Cậu thông cảm.
        Nói xong bà lão nhanh nhẹn rút chìa khóa mở cửa vào nhà.Hắn lại phải khổ sở đối phó với hai con chó nhà bên cạnh.Chúng sủa vang ầm ỉ,lại còn nhảy chồm sau tấm lưới sắt, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống người khách lạ.
         Nắng như đổ lửa.Nóng .Lại thêm khát nước.Hắn muốn ra đầu hẻm làm một ly nước giải khát nhưng lại sợ lỡ không gặp người cần tìm.Ba hắn trong lúc lâm chung đã dặn hắn phải tìm gặp người đàn bà này.Hắn linh cảm một điều gì đó rất quan trọng.Dù sao và bằng bất cứ giá nào cũng phải thực hiện cho được ý nguyện của người đã khuất.
         Sài Gòn bây giờ quả đúng như lời bà lão nói.Nhiều gia đình cũng vì tin người mà gây nên thảm kịch .Hắn đọc báo nhiều nên cũng rất thông cảm .Chỉ có điều hắn không biết mình phải đợi đến lúc nào.
          Lâu lắm rồi cũng có tiếng xe máy.Một người phụ nữ trùm kín đầu và mặt bằng một chiếc khăn và vuông vải nhỏ chỉ còn chừa đôi mắt dừng xe trước cổng.Bà ấy không tháo tấm vải che mặt,cứ thế nhìn hắn khá lâu.Hắn cảm thấy một cảm giác rạo rực khó tả trào dâng trong lòng.Tuy nhiên hắn cũng không thể cắt nghĩa vì sao mình có cảm giác ấy.
         Đôi mắt người đàn bà trìu mến:
        - Cháu tìm cô à ?
         Hắn thấy bất lực trước cái nhìn đó.Ngay cả mẹ hắn cũng chưa nhìn hắn như thế bao giờ.
        - Vâng, cô có phải là...
        - Đúng rồi.Vào nhà đi cháu.
         Hắn thấy lạ là người phụ nữ này chưa hỏi qua đã vội mời hắn vào nhà.Hình như bà ấy có giác quan thứ sáu.Nhưng mặc,mệt đói và khát không cho phép hắn suy nghĩ nhiều.
         Căn nhà nhỏ nhưng gọn gàng ,ngăn nắp.Phòng khách ngoài một bộ sofa đã cũ là chiếc tủ gương lớn.Chính giữa là bàn thờ Phật.
        - Cháu vừa ở bển về à ?
         Sau khi tháo bỏ chiếc"mạng" che mặt ,cô Năm để lộ là một người phụ nữ đôn hậu,ngoài 50 tuổi.Khuôn mặt và vóc dáng ấy,30 năm trước có thể khiến cho nhiều chàng trai phải ngẩn ngơ.Không để hắn kịp trả lời,cô đã nói tiếp:
         -Cháu cứ nghĩ ở đây một lát.Để cô vào trong lấy nước.
        Không biết cô ấy nói những gì mà bà cụ lúc nãy lại bước ra nhìn hắn chăm chăm.Thoảng một lúc lâu bà lão cất tiếng thở dài,mắt lấp lánh một chút mừng rỡ xen lẫn buồn bã.
        - Cháu có thể ở lại đây ăn cơm,nghỉ ngơi.
        - Cám ơn bà.Nhưng cháu đã đặt phòng khách sạn.
        - Không sao,lát nữa bà sẽ cho người chở cháu về khách sạn lấy đồ.Ở đây có sẵn phòng cho cháu.
        Bà nói cứ như chuyện hắn phải dọn về ở đây là điều hiển nhiên,không phải bàn cải.Cô Năm mang ra cho hắn một ly sinh tố mãng cầu mát lạnh.Hắn thấy không cần phải giải thích gì nhiều vì cô Năm có vẻ biết rất rõ tất cả.Ngay chuyện ba hắn vừa từ giã cõi đời cũng không làm cô ấy ngạc nhiên.
       - Mỗi người một phần số cháu à.Hãy cứ xuôi theo tự nhiên đi.
        Cô chỉ nói đơn giản như vậy rồi xuống bếp dọn cơm.
        Hắn cảm thấy không khí thật ấm áp gần gũi.Dường như đây mới là nhà của hắn chứ không phải căn biệt thự sang trọng ở bên kia bán cầu.
       Cô Năm và bà ngoại thay nhau hỏi thăm hắn nhiều chuyện.Về cuộc sống ở nước ngoài,về chuyện học hành,việc làm và cả chuyện vợ con của hắn.Họ lắng nghe hắn kể với vẻ quan tâm thật sự.  
      Tối đó hắn làm một giấc thoải mái.Sáng ra ánh nắng chói chang rọi thẳng vào mặt qua khe cửa mới làm hắn tỉnh giấc.
       Không gian vắng lặng.Có vẻ như bà lão và cô Năm đã ra khỏi nhà.Họ hình như không muốn đánh thức hắn dậy sớm sau một chặng hành trình dài,vất vả.
       Việc đầu tiên là vệ sinh cá nhân.Bàn chải và khăn mặt mới tinh được cô Năm để sẵn trên bàn.Hắn vào phòng tắm.Nước mát làm tinh thần sảng khoái,hắn vừa huýt sáo vừa dạo quanh một lượt căn nhà.
       Không ngờ phía sau vườn lại có một giàn hoa thiên lý thơm ngát.Những bông hoa còn vướng vài hạt sương lung linh trong nắng mai thật tươi tắn,tràn đầy sức sống.Căn bếp gọn gàng ,ngăn nắp.Tất cả đều chứng tỏ chủ nhân căn nhà là những người yêu thiên nhiên và thích sự tĩnh lặng.
        Hắn vào phòng mình ngắm nghía.Có vẻ như căn phòng này là của cô Năm,cô vừa dọn qua ở với bà ngoại để nhường phòng cho hắn.Trên tường còn dấu vết của một số bức tranh vừa được tháo vội.Chiếc tủ nhỏ có đặt một cái computer đời cũ.
        Hắn cảm giác có vật gì cồm cộm dưới chân.Thì ra đó là một khung hình,bên trong là một tấm ảnh được phóng ra từ máy tính.Thiếu chút nữa hắn bật lên tiếng kêu kinh ngạc khi nhận ra người trong ảnh.Đó chính là tấm hình hắn chụp khi tốt nghiệp trung học 15 năm trước.Nước ảnh đã mờ nhưng vẫn còn trông rõ.Một thằng con trai mặt còn non choẹt xông xênh trong bộ lễ phục ra trường.
        Hắn không hiểu vì sao cô Năm lại có tấm hình này. Tấm hình đã gợi cho hắn sự tò mò.Dẫu biết việc thâm nhập vào đời tư người khác là một việc xấu nhưng hắn không thể ngăn chặn cái tính xấu đó.Ý nguyện của ba hắn trước lúc ra đi là một dấu chấm hỏi.Và người phụ nữ hắn vừa gặp đã thấy thân quen cũng là một dấu chấm hỏi khác.
        Hắn bước lại bàn và bật chiếc máy vi tính.Không có mã khóa.Và sự thật lần lượt phơi bày trước mắt hắn...
        Những tấm hình chụp hắn từ khi chập chững biết đi,khi vào lớp một,tốt nghiệp trung học,đại học...được cất giữ cẩn thận trong máy tính.Những bức email trao đổi giữa ba hắn và cô Năm .Thì ra lâu nay hai người vẫn giữ liên lạc.
         Điều hắn cảm thấy bất ngờ và cảm động nhất là một trang blog được viết dưới dạng nhật ký mới lập chỉ vài tháng trước.Trong đó lưu dấu tất cả những thắc mắc về thân thế của hắn.Tất cả như một cuốn phim quay chậm...
     

          Ngày 28/7/1979 Cái Sắn,Rạch Giá... Một đêm tối trời.

         Cuối cùng thì chiếc ghe nhỏ cũng nổ được máy.Tiếng máy xình xịch,xình xịch nhẹ như gió thoảng.Ba mươi hai cặp mắt nhìn nhau hồi hộp.Tất cả cứ như đang trên một con tàu đã lên bệ phóng,cứ phó mặc cho số phận.
         Những rặng bần và dừa nước nối tiếp nhau lùi dần trong bóng chiều nhập nhoạng.Trời mưa phùn nhè nhẹ.Người chủ thuyền bảo phải tranh thủ giờ đổi gác của công an biên phòng để thoát ra khỏi cửa biển.Trên ghe phủ đầy lưới đánh cá có tổng cộng 15 người đàn ông,12 phụ nữ và 5 đứa trẻ.Nước uống ,nhiên liệu,thực phẩm dự trữ,thuốc men...chất ở buồng lái.Tài công ngoài hai cha con chủ tàu còn có một sĩ quan hải quân VNCH.Sa bàn và bản đồ hàng hải,mỗi thứ hai chiếc.Chi phí chuyến đi cho mỗi người là một cây vàng đưa trước.Nếu còn sống qua đến Mỹ sẽ đưa tiếp một cây nữa.Mong sao ai cũng có thể làm được điều này.
Xuất phát.

        Tự nhiên lại thấy nhớ má,nhớ đến thắt lòng.Hôm mình đi má không nói gì,chỉ đưa chiếc áo len đan sẳn từ bao giờ ,bảo lúc nào lạnh lấy ra mặc.Má không nói nhưng nhìn mắt má đỏ hoe,mình cũng nghẹn lời.Sinh con ra ,ai chẳng muốn con ở bên mình.Đói no cũng tại số trời.Con biết vậy nhưng má ơi,tha cho con tội bất hiếu...
        Cảm thấy lạnh.Hiếu hình như cũng đoán được trong lòng mình nghĩ gì.
     - Em yên tâm.Sang tới bển mình sẽ bảo lãnh má đi sau.
       Biết vậy nhưng sao vẫn thấy xa xôi quá.
       Chiếc ghe đang chạy ngon trớn đột nhiên ngừng lại."Chết bà,mắc đáy".Tiếng chủ tàu kêu khổ. Hai người đàn ông nhảy xuống nước thì thà ,thì thụp.Nhưng mặc,máy vẫn không chịu nổ.Lúc này mà gặp tàu biên phòng thì nguy.Đành phải chờ nước triều lên thôi.
       Quả nhiên chỉ chốc lát đã có ánh đèn pha quét tới.Tiếng nói từ loa phóng thanh nghe rõ mồn một:
      -Đồng bào trên ghe chú ý.Chúng tôi là công an biên phòng được lệnh kiểm tra...
      Tất cả mọi người trên ghe đều im lặng,nằm rạp xuống.Câu nói cửa miệng của dân vượt biển đang hiển hiện"Một là con nuôi má,hai là má nuôi con".Bị bắt lại tức là kéo dài những ngày tháng thăm nuôi trong tù,cả má con đều khổ.Cũng may là chủ tàu nhanh trí,nhảy ngay sang tàu biên phòng.Chẳng biết ông ta làm gì,lát sau nghe có tiếng cười đùa,bỡn cợt:
     - Sang tới bển,nhớ gởi thư về nghe ông bạn.
      Hú hồn,nước triều cũng vừa lên.Vậy là qua được một trạm.Chiếc thuyền nổ máy thoát nhanh ra cửa biển.Nước cuốn cuồn cuộn,biển trời mêng mông bát ngát.Mặt trời vừa khuất sau đường chân trời,để lại một quầng lửa đỏ ối.
       Trước biển cả hùng vĩ,chiếc thuyền chẳng khác gì một chiếc lá tre,cứ thế lầm lủi tiến tới. Gió thổi mạnh.Sóng đánh tới tấp vào mạn thuyền,tràn cả vào bên trong khiến mọi người đều ướt như chuột lột.Hiếu vội lấy tấm vải mưa trùm lên đầu cả hai.Mình cảm thấy trời đất quay cuồng,đầu và chân đảo lộn.Cảm giác say sóng lần đầu tiên trong đời được nếm trải.Chóng mặt,buồn nôn.Bao nhiêu thứ trong bụng đều tuôn ra hết.Ói đến mật xanh,mật vàng.
Đến hải phận quốc tế.

         Ngày 29/7/1979.      

         Không biết thuyền đi bao lâu.Chỉ biết bình minh lên,biển thật đẹp.Nhưng mình chẳng biết nó đẹp chỗ nào.Chỉ thấy cả người nóng,sốt hầm hập.Hiếu cố gắng săn sóc cho mình từng tí,lại còn phải dọn cả đống chất thải chua loét.Anh ấy cũng bị say sóng nhưng đỡ hơn mình.Đến bây giờ mới thấy cái gì cũng có cái giá của nó.Mình phải trả cái giá nào mới đến được bến bờ tự do đây?
        Tất cả trừ hai cha con người chủ tàu đều vất vả chống lại cơn say sóng.Cũng phải mất mười mấy tiếng tính từ lúc xuất phát,người tài công sau khi tính toán trên bản đồ bỗng thốt lên mừng rỡ:
      - Đã ra đến hải phận quốc tế rồi.
       Mọi người dường như quên hết mệt mỏi cùng Ồ lên phấn khởi.
       Biển lặng ,thuyền lướt đi êm như trên tấm thảm lụa.Từng đàn cá heo bay lượn,nhảy múa chung quanh thật vui mắt.
       Nhưng sự phấn khởi kéo dài không lâu.Tiếng máy đang nổ giòn tan bỗng chậm lại rồi tắt hẳn.Tất cả nhốn nháo không hiểu có chuyện gì.Nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt cố làm ra vẻ trấn tĩnh của người chủ tàu.
     - Bộ phận giải nhiệt bị hỏng,máy bốc khói quá nhiều.Phải chờ nó nguội bớt mới tính được.
        Hai giờ loay hoay đánh vật với chiếc máy tàu,cha con người tài công cất tiếng đầu hàng:
     -Hỏng thật rồi.Khổ cái là không chuẩn bị đồ dự phòng.
      Tiếng chửi rủa vang lên khắp nơi.Mấy người đàn ông hậm hực muốn nhào vào ăn thua với chủ tàu.Nhưng người cựu sĩ quan hải quân đã ngăn lại:
     - Sự việc đến nước này có cãi nhau cũng vô ích.Vấn đề bây giờ là lo đối phó với hoàn cảnh trước mắt.
       Gió bỗng nổi lên dữ dội,biển động mạnh.Chim hải âu bay xao xác.Bầu trời thoáng chốc bỗng trở nên đen kịt.Tháng bảy,tháng tám thường hay có bão ngoài khơi.Và cơn bão đến đúng lúc ba mươi hai con người đang chơ vơ giữa biển cả,con thuyền tròng trành trôi tự do.
       Từng con sóng lớn dâng cao rồi đổ ập xuống muốn nuốt chửng lấy con thuyền bé nhỏ.Mưa như trút nước.Tiếng người chủ tàu hét khản cả giọng lẫn trong tiếng sấm chớp đì đùng. Tất cả đàn ông đều tập trung ở buồng lái,thay nhau bẻ và kìm giữ bánh lái để con thuyền nương theo sóng không bị lật úp.
       Trước cơn cuồng nộ của tự nhiên,con người cảm thấy quá bé nhỏ.Họ ra sức cầu nguyện bằng thứ tín ngưỡng của bản thân.Ranh giới giữa sống và chết thật mong manh...
       Ba tiếng đồng hồ vật lộn với tử thần.Cuối cùng ông trời cũng thấm mệt,gió đã bớt dần,mây đen kéo đi và bầu trời trở nên quang đãng hơn.
       Mọi người đều rã rời.Cơn bão đã lấy đi của họ nhiều thứ.Một phần nước uống, thức ăn và nhiên liệu dự trữ đã trôi xuống biển.Chiếc ghe bị sóng đánh rách tả tơi.Cũng may là nước biển chưa tràn vào nên còn có thể cầm cự được.
       Trước mắt là đảo Thổ Chu cách Phú Quốc 100km.Ghé vào đó là sống.Nhưng hành trình hơn hai ngày nay xem như bỏ đi.Lúc này tất cả những người trên tàu đều cảm thấy gần nhau hơn.Họ như được sinh ra lần thứ hai.Những tị hiềm nếu có đều thuộc về kiếp trước.

        Ngày 30/7/1979.

       Chiếc thuyền vẫn lặng lẽ trôi về hướng mặt trời lặn.Máy hỏng,thuyền không buồm,tất cả phó mặc cho dòng nước.
       Mình bỗng thấy thanh thản.Nhìn Hiếu nằm ngủ ngon lành mà thấy tội nghiệp.
       Hai đứa quen nhau chỉ mấy tháng.Vậy mà nói đi là đi.Một đứa con gái mới mười bảy tuổi đời,thằng con trai hai mươi.Một lời nói thương nhau cũng chưa có,chỉ thấy gần nhau là tim đập nhanh.
        Hiếu hiền lành ,ít nói.Cha nghe đâu vẫn còn trong trại cải tạo.Học hết lớp 9,hắn bỏ đi làm khuân vác bến tàu.Thế rồi,gặp mình...
        Hai đứa định đến Mỹ mới làm đám cưới.Hiếu vẽ ra nhiều thứ.Mình chỉ cười...
        Tất cả mọi người đang say ngủ vì mệt ,đói và khát nước.Lượng nước ngọt mang theo đã không còn đủ dùng bởi phần lớn đã trôi xuống biển.Nắng thật gắt, thuyền càng xuôi về phía Nam,nắng càng chói chang.Chúng làm da phồng rộp lên, đỏ au.Đôi môi người nào cũng nứt nẻ,khô không khốc,thèm nước.Tụi nhỏ sốt hầm hập,đói lả,không còn đủ sức để rên la.
        Thế nhưng tai họa không hề có điểm dừng.
         Một chiếc tàu lớn theo dõi chiếc ghe khốn khổ khá lâu trước đó,bỗng chốc rẻ nước phăm phăm lao tới.Luồng nước nó tạo ra thiếu chút nữa nhấn chìm chiếc thuyền.
        Trên tàu lố nhố mấy chục gã đàn ông mình trần trùng trục,hình xăm vằn vện.Nhiều tên tóc dài phủ gáy nhưng cũng có đứa đầu trọc lốc.Chúng áp sát mạn thuyền rồi chía súng bắn thị uy hàng tràng dài.Đạn rơi lõm tỏm xuống nước.
        Cướp biến.Không ai bảo ai,nhưng đàn bà con gái như mình đều lén lấy dầu máy bôi lên mặt.
        Không khí căng thẳng.Một tên quát lớn bằng tiếng Việt bảo tất cả để hai tay lên đầu.Bọn chúng lần lượt lục soát từng người không chừa một chỗ nào.Cho đến giờ thì không ai còn thiết tha với mớ của cải mang theo bên mình nữa.Cái họ cần là mạng sống của bản thân và gia đình.Vậy nên,tất cả để mặc bọn cướp muốn làm gì tùy thích.Vàng bạc ,nữ trang được chúng gom vào một bao tải nhỏ.
        Thế nhưng cái mình lo sợ nhất rốt cuộc cũng đã tới.Năm tên cướp đầu trọc xấn đến điểm mặt mười đứa con gái.Chúng xi xô bằng tiếng Thái một lúc rồi cười sằng sặc.Mình đưa mắt tìm Hiếu thấy mắt anh long lên sòng sọc.Mình biết chỉ cần một tín hiệu,Hiếu sẵn sàng lao vào bọn cướp,rồi mặc kệ sự đời,cùng lắm là chết.Chết lúc này đối với mình và cả Hiếu không còn đáng sợ nữa.
         Nhưng có lẻ muốn chết cũng không phải dễ dàng.Bọn cướp dồn đám thanh niên về hết một góc,lấy dây thừng trói hết lại.Người nào có đôi chút phản kháng liền bị chúng dùng báng súng đánh không thương tiếc.
         Mười đứa con gái trong đó có mình bị đưa sang tàu lớn. Nước mắt ,tủi nhục nghẹn đắng...Bao nhiêu năm cố quên,mình vẫn không dứt được nỗi ám ảnh của giờ phút này.
         Những con thú đội lốt người đã hành hạ mình thật ghê tởm.Tất cả phải cắn răng đền bật máu để không rên la một tiếng nào.Má ơi,xin má hiểu cho con.Chẳng có nỗi nhục nào lớn bằng.
         Bọn cướp rút đi sau khi đã thỏa mãn trên xương máu đồng loại.Chiếc ghe nhỏ giờ đây là một bãi chiến trường hỗn mang.Quần áo,chăn chiếu tung tóe.Máu đã đổ và nước mắt cũng phải nén chặt vào trong.
         Thật lạ bây giờ mình lại muốn sống.Sống như một sự phản kháng thực tại.Sống để chứng tỏ mình không hề đầu hàng số phận.Dẫu cho tấm thân này có nhảy xuống biển cũng không gột rửa hết nhơ nhớp.

         Ngày 31/7/1979. 

        Thuyền vẫn tiếp tục trôi cho dù rất chậm.Ba mươi hai con người là ba mươi hai thân xác tả tơi.Thức ăn,nước uống đã cạn kiệt.Chỉ đến trưa đã có người chết.Số người chết tăng dần theo thời gian.Có cả trẻ em.Tất cả đều được đưa tiễn bằng nghi thức thủy táng.Người sống cũng chỉ đủ sức quấn những thân xác ấy vào mấy tấm chăn,rồi từ từ thả xuống biển.
          Mình cứ miên man trong những giấc mơ dài ,bất tận.Có lúc thấy về bên má,được má nấu cho một nồi lẩu mắm,ngon vô kể.Có lúc lại thấy đang được tắm mát,được uống những trái dừa xiêm ngọt lịm,thơm ngát,được ăn những ly kem lạnh ngắt.Nước,nước...thèm đến tận cùng một giọt nước.
         Cha con người tài công cũng cố gắng lấy mấy tấm vải trắng làm cờ,thỉnh thoảng lại phất lên để mong có chiếc tàu nào trông thấy,ra tay cứu giúp.Nhưng có lẻ địa điểm thuyền trôi không nằm vào tuyến đường tàu bè thường xuyên qua lại.Cứ thế cái chết cứ đến từ từ,chầm chậm...
         Chiều hôm ấy lại có một chiếc thuyền ghé đến.Lại bọn cướp.Nhưng lần này có vẻ là cướp không chuyên nghiệp lắm.Cũng là các ngư dân Thái Lan nghèo đói muốn trấn lột người bạn láng giềng khốn khổ.Thấy nhóm người rách nát chực chờ bên cái chết họ cũng động lòng.
         Mười bốn người còn sống được đưa sang chiếc tàu đánh cá của người Thái.Họ cho những người sắp chết uống nước và ăn cháo trắng.Từng giọt nước làm sống lại các tế bào tưởng đã khô héo.
         Chiếc thuyền rách nát của nhóm người vượt biển được buộc vào đuôi , kéo theo con tàu.Họ bảo chưa thể vào bờ được vì còn phải đánh cá.Đành chấp nhận thôi.Họ chịu cứu lấy tính mạng của bấy nhiêu con người cũng đã là may mắn.
         Hai ngày tiếp tục lênh đênh trên biển cùng những người lạ.Sức khỏe của mình,Hiếu và những người sống sót dần dần hồi phục .Tất cả đều năn nỉ người Thái xin được vào bờ.Thế nhưng sau một hồi bàn thảo những ân nhân kia lại quyết định trả tụi mình về chiếc thuyền cũ,bỏ lại một ít thức ăn,nước uống rồi nổ máy phóng mất dạng.
        Ông trời vẫn còn muốn thử thách những kẻ cùng đường . Chiếc ghe vẫn trôi thêm một ngày trời nữa.Lần này chắc hẳn lòng kiên nhẫn đã cạn kiệt,đấng cao xanh kia cũng không muốn đùa thêm nữa,chiều hôm đó cả nhóm may mắn gặp một chiếc tàu đi ngang...
        Mãi sau này mình mới biết đây là tàu của một tổ chức nhân đạo cứu giúp người vượt biển.Lúc bấy giờ mới tin là mình được cứu sống.Họ đưa tất cả về đảo Pulau Bidong.Cám ơn Trời Phật.

         Pulau Bidong ngày 4/8/1979.

       Palau Bidong là một hải đảo nhỏ thuộc tiểu bang Terengganu của Malaysia.Mảnh đất này không ngờ sau này lại trở nên thân quen với những người như mình.Khi cả nhóm đến đây trên đảo đã có hơn 40.000 người tị nạn.Có thể xem như một thành phố nhỏ của những kẻ bỏ nước ra đi.
       Cầu Jetty đón 14 mạng người vừa từ cõi chết trở về.Tất cả như những con ma đói rách rưới,bẩn thỉu.Những cặp mắt của đồng bào cùng cảnh đi trước đều như muốn nói"không sao,sống là tốt rồi".Họ không vội nghe chuyện của những người mới đến.Bởi câu chuyện dù có thế nào cũng là bản sao của chính họ cách đây chưa lâu.

Pulau Bidong
         Những ngôi nhà lợp bằng lá dừa,che chắn bằng các tấm tôn mỏng hoặc bằng các thùng giấy các-tông.Không sao,chỉ cần có chỗ tá túc là đủ.
       Từ lúc xảy ra thảm kịch trên tàu,mình ít trò chuyện với Hiếu.Ngược lại anh ấy lại tỏ ra quan tâm,săn sóc tới mình hơn.Hàng ngày,Hiếu giành làm hết những việc nặng nhọc như lấy củi,lấy nước,lãnh gạo...Mình chỉ còn mấy việc nhẹ như đi chợ ,nấu cơm và giặt đồ...
       Cao ủy tị nạn Liên Hiệp Quốc lập ra trại này từ tháng 8/1978,tức một năm trước.Tất cả đều sống bằng quỹ bảo trợ nhân đạo.
       Không hiểu sao,dạo này mình lại chăm đi chùa.Chùa Từ Bi cạnh Đồi Tôn giáo là điểm đến của mình vào mỗi sáng chủ nhật.Đức Phật có vẻ như hiểu thấu tâm can mình.Người bảo đoạn đường mình đi qua chưa là gì.Hãy cố mà sống cho hết kiếp.
       Hiếu càng gần gũi ,mình càng xa lánh.Cái mặc cảm nhơ nhớp vẫn không lúc nào ngưng ám ảnh mình.Những đêm sáng trăng,dưới bóng dừa và bãi cát mịn Hiếu ôm chặt mình vào lòng thủ thỉ:"Hay là mình làm đám cưới đi em".Mình hiểu lòng Hiếu.Nhưng mình không còn gì để trao cho anh ấy.

        Pulau Bidong 26/10/1979.

       Mấy hôm nay bỗng thấy người khác lạ.Ăn cái gì vào cũng ói ra.Cảm giác say sóng trên tàu lại hiện về.Mình thấy lòng bất an.Không lẻ...thật là khủng khiếp.Bằng mọi cách mình cố xua đuổi cái ý nghĩ đó đi.

       Pulau Bidong 2/11/1979.

       Đã ra đến ngoài phố.Bà bác sĩ người Mã lai bảo cứ nằm lên,loáng cái là xong ,chẳng đau đớn gì.Phút cuối mình lại đổi ý.Dẫu sao đứa bé vẫn không có lỗi.Vấn đề là mình có nên đưa nó đến cõi đời này?

       Pulau Bidong 4/11/1979. 

      Thấy mình ngày càng xanh xao,Hiếu có vẻ lo lắng.Từ trong thâm tâm mình biết,anh ấy đã hiểu.Một hôm Hiếu nắm chặt tay kéo mình lên chùa.Anh ấy đã bàn trước với sư cô.Một đám cưới đơn sơ được chuẩn bị sẵn.Nhưng mình dằn khỏi tay Hiếu cứ thế chạy thẳng ra biển.
       Biển từ lâu đã là ác mộng nhưng cũng có khi nó làm lòng mình thanh thản.Không thể dối lòng,mình yêu Hiếu.Nhưng cái ánh mắt của tên cướp biển vẫn mãi đeo đẳng mình...

       Pulau Bidong 8/5/1980.

      Đứa bé cuối cùng rồi cũng chào đời.Đó là một ngày nắng đẹp.Cái cảm giác ôm trên tay một sinh linh bé nhỏ thật lạ.Khuôn mặt nó đẹp,rất đẹp.Bao giờ mình cũng nghĩ,nó là con của Hiếu.
      Tội nghiệp người cha 21 tuổi chạy lo khắp nơi để đón đứa con đầu lòng.Với mọi người,Hiếu là một người cha hạnh phúc.

       Pulau Bidong 4/8/1982. 

      Ngày tháng thấm thoắt thoi đưa.Thoáng cái mà đã 3 năm trên đảo.Thằng nhỏ đã biết chạy nhảy từ lâu.Hai cha con cũng quấn quýt lấy nhau không rời. Hôm nay là ngày phỏng vấn của phái đoàn Mỹ.Mấy đợt phỏng vấn trước của phái đoàn Úc,Canada Hiếu đều từ chối để chờ tới ngày hôm nay.
      Cả nhà ba người đều được tiếp đón nồng hậu.Đơn xin sang Mỹ định cư được tiếp nhận tương đối dễ dàng.Hiếu vui lắm.Hai cha con tung tăng đùa giỡn suốt cả đoạn đường về nhà. Riêng mình dù sao cũng thấy chạnh lòng.Mấy hôm trước lại được tin má bệnh nặng.Thành ra việc đi đâu,ở đâu với mình bây giờ không còn quan trọng.

      Pulau Bidong 3/11/1982. 

    Ngày mai là ngày cả nhà lên máy bay sang Mỹ.Đêm nay mình đang phải có một quyết định lớn lao nhất trong đời.Đi hay không đi đối với mình cũng chẳng khác gì câu hỏi"To be or not to be" của đại văn hào Sêch-pia.
    Chẳng lẻ mình đã đánh đổi tất cả trên biển để nhận lại một quyết định điên rồ?
    Nhưng mình biết cả mình và Hiếu sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc định mệnh ấy.
    Có khi nào khoảng cách về địa lý lại xóa nhòa vết thương ấy đi chăng?

      Pulau Bidong 30/10/1991.

      Không thể ngờ là mình ở lại Bidong lâu đến thế.Mười hai năm,một chu kỳ con giáp.
      Bidong đóng cửa rồi,mình sẽ là một trong 9000 người phải trở về nơi xuất phát.
      Cầu Jetty hôm nào đón khách hôm nay lại sẵn sàng tiễn khách.
      Tạm biệt Bidong,hẹn một ngày nào đó ta trở lại.


      Có tiếng động ở bên ngoài,chắc có lẻ bà cụ đã đi chợ về.Hắn như bừng tĩnh.Quá khứ và thực tại vẫn đan xen trong lòng hắn.Cảm giác ấy làm hắn thẫn thờ một lúc khá lâu.
     Không lẻ đây là sự thực mà ba hắn muốn hắn biết?
     Không,có lẻ ông ấy không nỡ nhẫn tâm như thế.Cái ông ấy muốn là hắn phải nhận lại bà mẹ ruột thịt của mình.Nghĩ như vậy hắn thấy lòng dịu đi.
     Lát sau cô Năm cũng về tới.Hắn sững sờ khi nhận ra đó là một sư cô.Hôm qua,chiếc khăn trùm đầu và bộ y phục thường đã không khiến hắn để tâm.Giờ đây,hắn mới biết,ý định xuất gia đã làm người phụ nữ này rời bỏ cha con hắn.
     Nhìn thấy hắn ngồi trầm ngâm bên chiếc máy tính,sư cô đã hiểu.Lặng lẻ ,người đàn bà ấy đến bên cạnh và đặt tay lên vai hắn:
     - Tất cả cũng đều là số phận an bài con à.
     Hắn cũng nghĩ đó là định mệnh.
     Bàn tay hắn bất chợt nắm chặt lấy đôi tay của người phụ nữ ấy.Những giọt nước mắt không còn nén lại.
      Dù sao đó cũng là những giọt nước mắt đoàn tụ.

                                                                        Viết xong ngày 1/5/2013.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét