Dân tộc Việt Nam hôm nay không khác gì những hành khách trên số hiệu 93 của UA 18 năm trước. Chế độ cộng sản nhờ vào khủng bố dân (Mậu Thân 1968, Cải cách ruộng đất), khủng bố các nền dân chủ (biệt động thành, pháo kích, đặt mìn hay vụ không tặc Nguyễn Thái Bình )... để dựng nên một chế độ chuyên chế. Vậy nên so sánh họ với những tên khủng bố trong vụ 11/9 không có gì quá đáng.
Toàn bộ đất nước Việt Nam hôm nay giống hệt hoàn cảnh của tất cả hành khách trên chuyến bay 93. Nếu không dũng cảm noi gương các hành khách này họ cũng sẽ bị các tên khủng bố lao máy bay vào một điểm rơi nào đó sau năm 2020 và cả dân tộc sẽ bị diệt chủng.
Trước sau cũng chết. Nhưng những hành khách trên chuyến bay số hiệu 93 đã chọn cho mình cái chết anh hùng.
Chuyến bay 93 của United Airlines là một chuyến bay do máy bay Boeing 757-222 bay từ sân bay quốc tế Newark (sau được đổi tên thành sân bay quốc tế Tự Do Newark) đến San Francisco. Vào ngày 11 tháng 9 năm 2001, chiếc máy bay đã bị 4 tên không tặc kiểm soát buồng lái (nằm trong kế hoạch khủng bố 11 tháng 9, được biết đến như Sự kiện 11 tháng 9) nhằm tấn công tự sát vào nước Mỹ. Tuy nhiên, chuyến bay không thể đến được mục tiêu dự định mà nó đã đâm xuống Shanksville, Pennsylvania, cách thủ đô Washington, D.C. khoảng 240 km theo hướng tây bắc. Ủy ban 11 tháng 9 kết hợp qua lời nhân chứng cùng việc nghe lại cuộc ghi âm điện thoại và hộp ghi dữ liệu bay, đã kết luận rằng: "hành khách và phi hành đoàn đã chống lại bọn không tặc". Để chống lại sự kháng cự này, 4 tên không tặc đã cho đâm máy bay xuống Shanksville làm thiệt mạng toàn bộ phi hành đoàn và hành khách kể cả chúng .
Ba chiếc phi cơ khác cùng bị cướp trong ngày là các máy bay được sử dụng cho Chuyến bay số 11 của hãng hàng không American Airlines, chuyến bay số 175 của United Airlines và chuyến bay số 77 của American Airlines. Không giống ba chuyến bay kia, chuyến bay số 93 có bốn chứ không phải năm, tên không tặc trên máy bay:
Bọn không tặc sử dụng dao và lên tiếng hăm doạ đã đặt bom trong buồng lái.
Chiếc phi cơ Boeing 757-222 đang trên lộ trình buổi sáng từ Phi trường Quốc tế Newark ở Newark, tiểu bang New Jersey gần Thành phố New York đến Phi trường Quốc tế San Francisco gần San Francisco, California (EWR-SFO). Máy bay có 182 ghế nhưng chỉ có 37 hành khách (trong đó có 4 tên không tặc) và 7 nhân viên phi hành đoàn: 2 phi công, phi công trưởng Jasan Dahl và phi công phụ, LeRoy Homer, cùng 5 tiếp viên hàng không. Bốn tên không tặc lên máy bay với vé hạng nhất.
Chuyến bay cất cánh vào lúc 8 giờ 42, giờ địa phương, 42 phút trễ hơn dự định. Nếu chuyến bay đã cất cánh đúng giờ, có lẽ nó đã bị không tặc cùng lúc với 3 chuyến còn lại, và hành khách đã không có cơ hội chống cự.
9 giờ 22 phút sáng, tổ lái nhận được một thông điệp từ kiểm soát không lưu, cảnh báo về nguy cơ đột nhập vào buồng lái. Nội dung thông điệp là "Beware any cockpit intrusion -- two a/c [aircraft] hit World Trade Center" (Thận trọng việc xâm nhập buồng lái—hai phi cơ đã đâm vào Trung tâm Thương mại Thế giới). 2 phút sau, phi công yêu cầu xác minh thông điệp (đó là liên lạc cuối cùng của chuyến bay 93 với mặt đất). 2 phút sau nữa, bọn không tặc đã chiếm giữ được máy bay.
Khoảng 9 giờ 28, kiểm soát không lưu ở Cleveland tình cờ nghe được một số tiếng thét từ buồng lái của chuyến bay. 40 giây sau, nhiều tiếng la thét nũa đã được nghe. Trong khoảng thời gian trên, máy bay hạ độ cao 200 m. Kiểm soát không lưu đã cố liên lạc, tuy nhiên đã không có hồi âm. 9 giờ 32 phút, kiểm soát không lưu nhận được một thông điệp tiếng Anh phát âm theo kiểu Ả Rập (có thể là từ Ziad Jarrah - tên không tặc đang điều khiển phi cơ). Nội dung thông điệp đó như sau "Ladies and gentlemen, here [is] the captain, please sit down, keep remaining sitting. We have a bomb on board. So sit." (Thưa quý ông quý bà, đây là phi trưởng, xin làm ơn ngồi xuống, giữ yên vị trí. Chúng ta có một quả bom trên máy bay. Vì thế hãy ngồi xuống.") Rõ ràng là thông điệp vô tình được gửi đến kiểm soát không lưu, thay vì đến với hành khách.
Chuyến bay chuyển ngược hướng lại, bay về phía tây. 9 giờ 39, kiểm soát không lưu lại tình cờ nghe thấy giọng nói: "Uh, this is the captain. Would like you all to remain seated. There is a bomb on board, and [we] are going back to the airport, and to have our demands [unintelligible]. Please remain quiet." (Ờ, đây là phi trưởng. Xin các bạn ở trong ghế của mình. Có một quả bom trên máy bay, và chúng tôi/ta đang quay trở lại phi trường, và để cho yêu cầu của chúng tôi [không hiểu?] Xin giữ im lặng.)
10 giờ 03 sáng, chiếc máy bay đâm xuống Shanksville, Pennsylvania. Theo lời kể của nhân chứng, chiếc máy bay bay bay chổng ngược và lắc lư trước khi đâm xuống mặt đất. Vận tốc va chạm là khoảng 933 km/h. Sự va chạm đã tạo nên một hố sâu 35 m. Tất cả những người trên máy bay thiệt mạng.
Mục tiêu của vụ không tặc là nhắm vào Washington, D.C., đâm vào Nhà Trắng hoặc nhiều cơ hội hơn là Điện Capitol. Mặc dù thiệt hại về người không cao hơn, nếu như bọn không tặc đã thành công (vì cả hai tòa nhà đều đã được di tản vào lúc 9 giờ 45) nhưng nó tạo hậu quả tâm lý nặng lên công chúng Mỹ.
Phần lớn diễn biến trên chuyến bay được tái tạo từ những cuộc gọi của hành khách và phi hành đoàn. Các cuộc gọi này được thực hiện qua hệ thống điện đàm trên phi cơ và qua điện thoại di động. Mười hành khách và hai thành viên phi hành đoàn đã thực hiện thành công những cuộc gọi ngay sau khi máy bay bị chiếm giữ. Những cuộc gọi này giúp hình thành bức tranh chi tiết dù chưa hoàn chỉnh về những gì đã xảy ra trong chuyến bay.
Tất cả đều nói rằng có ba (không phải bốn) tên không tặc. Có lẽ một trong số bốn tên không tặc (có thể là Jarrah, ngồi ở hàng ghế đầu - ghế số 1B – có nhiệm vụ lái máy bay) đã vào phòng lái ngay từ khi chúng tiến hành cướp máy bay và không xuất hiện trở lại.
Trong khoang hành khách, ba tên không tặc quấn khăn đỏ lùa phần lớn hành khách và phi hành đoàn về phần đuôi. Hai tên vũ trang bằng dao, tên thứ ba cầm một hộp được cho là có chứa một quả bom. Số hành khách còn lại bị giữ ở khoang hạng nhất. Trước đó, một nam hành khách bị đâm, giới chức thẩm quyền cho rằng người này có lẽ là Mark Rothenberg, hành khách duy nhất trên khoang hạng nhất đã không thực hiện một cuộc gọi nào. Một nữ tiếp viên bị giữ lại ở phòng lái và có lẽ đã bị đâm chết - hầu như chắc chắn là Debra Welsh, phụ trách tài vụ của chuyến bay.
Qua các cuộc gọi, hành khách và phi hành đoàn chuyến bay số 93 biết được số phận của các chuyến bay 11, 175, và 77.
Một hành khách ở khoang hạng nhất, Tom Burnett, gọi bốn lần cho vợ và báo cho biết về vụ không tặc; vợ ông báo động với FBI. Burnett miêu tả cái chết của người hành khách nam, hỏi thăm tin tức về các chuyến bay kia và kết thúc cuộc gọi thứ tư với câu nói: "Đừng lo. Chúng tôi sắp làm điều gì đó".
Một hành khách khác ở khoang hạng nhất, Mark Bingham, gọi cho mẹ và thuật lại rằng có ba tên không tặc đã chiếm giữ máy bay, dù không đưa ra chi tiết nào về chúng. Rõ ràng là cuộc gọi bị cắt khi sắp kết thúc, sau đó Bingham đã không trả lời những cuộc gọi từ bạn bè và người thân.
Một hành khách khác ở khoang hạng nhất, Edward Felt, gọi 911 để tìm kiếm thông tin về vụ không tặc, nhưng cuộc gọi cũng bị cắt đứt.
Một hành khách tên Jeremy Glick gọi cho vợ ở New York và thuật rằng có ba người đàn ông cướp máy bay, một người đeo bên hông một hộp màu đỏ, cho biết đó là một quả bom. Jeremy hỏi vợ có phải đúng là có những máy bay khác đã đâm vào Trung tâm Thương mại Thế giới như ông đã nghe nói từ các hành khách khác, rồi nói tiếp anh sẽ tham gia vào "cuộc tấn công (dọc lối đi dẫn đến phòng lái)".
Todd Beamer, một hành khách khác, cố gọi về nhà qua hệ thống điện đàm trên máy bay nhưng lại gặp Lisa D. Jefferson, một điện thoại viên tại trung tâm dịch vụ GTA Airphone ở Oak Brook, Illinois. Cuộc gọi kéo dài 13 phút, trong đó Beamer cho biết có một hành khách bị giết, một phi công và một sĩ quan bị thương nặng. Khi ấy phi cơ đổi hướng bay về phía đông nam làm Beamer hoảng sợ trong một lúc. Về sau, Beamer báo cho biết một số hành khách trên phi cơ đang chuẩn bị tấn công bọn không tặc. Sau khi cùng Jefferson đọc bài Cầu nguyện chung (kinh Lạy Cha), Beamer thốt lên, "let’s roll". "Let’s roll" trở thành câu khẩu hiệu trên toàn quốc, được Tổng thống George W. Bush nhắc đến vài lần trong các bài diễn văn của ông.
Những người khác đã liên lạc được với người thân gồm có Honor Elizabeth Wainio, một hành khách (cô gọi cho mẹ kế, "Mẹ ơi, máy bay đã bị cướp. Con gọi cho mẹ để nói lời từ biệt"), cùng hai tiếp viên phi hành CeeCee Lyles (CeeCee gọi cho chồng để nói rằng cô yêu chồng và các con biết bao) và Sandra Bradshaw.
Không ai biết chính xác điều gì xảy ra sau đó, nhưng theo băng ghi âm của hộp đen, nhóm hành khách đã không kịp xông vào phòng lái trước khi phi công (không tặc) cho máy bay lao xuống đất. Hành khách đã không thể giành lại quyền kiểm soát chiếc máy bay, nhưng họ đã phá hỏng được âm mưu của bọn không tặc.
Thiết bị ghi dữ liệu chuyến bay và băng ghi âm phòng lái được tìm thấy chiều ngày 13 tháng 9 năm 2001, nằm sâu dưới đất 25 feet (8 m) tại chỗ máy bay rơi. Chỉ có bản sao là được công bố. Tháng 4 năm 2002, trong một động thái không có tiền lệ, băng ghi âm phòng lái được FBI phát lại cho thân nhân các nạn nhân nghe. Những chi tiết khác được công bố bởi Uỷ ban 9/11 vào tháng 7 năm 2004.
Bản sao băng ghi âm phòng lái được công bố trong vụ án xét xử Zacarias Moussaoui, nhưng băng gốc vẫn còn giữ kín. Vào đầu bản sao, có giọng nói của một phụ nữ xin tha chết. Có lẽ đây là một tiếp viên hàng không.
Cuộn băng ghi lại tiếng kêu "Allahu Akbar" (Allah vĩ đại), tiếng la "Bắt lấy chúng!" và "Trong phòng lái. Nếu không, chúng ta sẽ chết", rồi có tiếng la khóc và những âm thanh khác, sau đó là im lặng. Có tiếng bát đĩa vỡ cho biết một xe đẩy thức ăn được dùng để phá cửa phòng lái. Băng ghi âm cũng cho thấy giả thuyết phi công LeRoy W. Homer Jr. Bị thương là không đúng vì bọn không tặc đã nói, "Báo cho chúng biết, bảo hắn nói với viên phi công. Bắt viên phi công lại" cho thấy chúng gặp khó khăn khi đang cố kiểm soát phi cơ và cần có sự giúp đỡ của LeRoy Homer.
Có vẻ như bọn không tặc rút vào phòng lái trước khi bị tấn công. Có thể nghe tiếng chúng cầu nguyện, trấn an lẫn nhau, và bàn cãi về các tình huống khác nhau bằng tiếng Ả Rập, liệu có nên dùng búa cứu hoả trong phòng lái để tấn công những người bên ngoài hay cắt nguồn oxyzen để dập tắt cuộc tấn công. Jarrah nói "Thế à? Sao không chấm dứt luôn?" Một không tặc khác trả lời "Chưa. Khi bọn chúng xông vào, mình mới cho chấm dứt." Jarrah lại nói "Vậy hả? Cho đâm xuống đất, phải không?" một không tặc khác trả lời, "Phải, cho đâm xuống đất." rồi tiếp "Lao xuống! Lao xuống!"
Theo Uỷ ban 9/11, băng ghi âm cho thấy, không như nhiều người lầm tưởng, hành khách đã không vào được phòng lái. Cũng có thể họ đột nhập được vào phòng lái nhưng đã quá trễ.
Tất cả thành viên phi hành đoàn và hành khách (đương nhiên là trừ bọn khủng bố) đã được phong tặng Huy chương danh dự của Quốc hội. Ngoài ra, họ còn được Nhà nước Hoa Kỳ tôn vinh vào ngày 10 tháng 9 năm 2002. Ngày 24 tháng 9 năm 2001, Tổng thống George W. Bush gặp gỡ đặc biệt gia đình các nạn nhân trong chuyến bay 93 tại Nhà Trắng.
Tổng thống Bush và phu nhân đặt vòng hoa tưởng niệm
Sau ngày 11 tháng 9, một lá cờ Mỹ cũng được treo ở cổng 17A, nơi trước đây chuyến bay 93 đã khởi hành đi San Francisco, nhưng không bao giờ tới được. Lá cờ được tháo đi sau này. Phía dưới cổng này cũng có một khu tưởng niệm các phi hành đoàn đã thiệt mạng trong chuyến bay.
Sau ngày 11 tháng 9, một lá cờ Mỹ cũng được treo ở cổng 17A, nơi trước đây chuyến bay 93 đã khởi hành đi San Francisco, nhưng không bao giờ tới được. Lá cờ được tháo đi sau này. Phía dưới cổng này cũng có một khu tưởng niệm các phi hành đoàn đã thiệt mạng trong chuyến bay.
Tuyến bay vẫn hoạt động, được đổi tên thành chuyến bay 81. Một vị khách đặc biệt đã bay chuyến bay này là Lisa Beamer, vợ của Todd Beamer - người đã cùng với nhiều hành khách khác cố chống cự lại bọn khủng bố. Bà Beamer muốn chứng tỏ rằng nước Mỹ sẽ không ngần ngại bay, mặc dù cho bất cứ chuyện gì xảy ra.
Phim tư liệu Flight 93 và bộ phim United 93 cũng đã được phát hành, nội dung nói về chuyến bay 93 này.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét