Lịch sử thế giới đã chứng minh rằng tất cả các chế độ chính trị độc tài
ỷ mình có súng đi ngược lòng dân đều kết thúc trong bi thảm:
Vinh quang tột đỉnh như Saddam Husein ở Iraq, rồi cũng phải chạy trốn dưới hố, bị lôi từ dưới hố lên, bị treo cổ.
Quyền lực tột đỉnh như Muammar al-Gaddafi ở Lybia, cũng phải chạy trốn xuống cống, và bị đám loạn quân bắn chết.
Vĩ đại tuyệt đỉnh như Nicolae Ceaușescu ở Rumani, rồi cũng phải bỏ chạy, bị bắn chết cả hai vợ chồng.
Hosni Mubarak làm Tổng thống Ai Cập suốt 30 năm, đến khi bị nhân dân lật đổ phải nằm cáng để dự phiên tòa xét xử mình.
Chỉ có các thể chế chính trị dân chủ thật sự quyền lực thuộc về nhân
dân mới tồn tại vĩnh hằng. Chẳng hạn chính quyền nước Mỹ do dân bầu 4
năm một lần tồn tại hơn hai trăm năm nhưng chẳng ai thèm lật đổ.Bởi lật
đổ thể chế này phải đối diện với 270 triệu khẩu súng của dân.
Tuy
nhiên những kẻ độc tài thường ngụy biện rằng những người xuống đường
biểu tình không đại diện cho đa số nhân dân. Ngược lại chúng sẽ lấy
những cuộc biểu tình của những người nhập cư để cho rằng chính quyền của
Donald Trump không được lòng dân và sớm muộn vị tổng thống này cũng sẽ
bị quốc hội luận tội và truất phế.
Nhưng chúng lại quên mất rằng
sở dĩ có nhiều người Mỹ biểu tình chống Trump là vì họ được phép biểu
tình trong khi đó chỉ có khoảng 1 ngàn giáo dân Song Ngọc ,Quỳnh Lưu
xuống đường không phải vì thể chế độc tài của cộng sản tốt đẹp mà vì họ
đang e sợ an nguy của bản thân mình.
Nếu như ở nước Mỹ có một
cuộc khủng bố như 11/9 xảy ra thì lòng dân sẽ được cân đo ngay ở về phía
nào một khi tính mạng của họ bị đe dọa. Lúc ấy sẽ có những cuộc biểu
tình để ủng hộ vị tổng thống dân cử này gấp nhiều lần hơn những cuộc
biểu tình phản đối. Tương tự một khi dân cảm thấy lâm vào bước đường
cùng vì chính sách cai trị hà khắc ,bán nước ,vì những nỗi uất ức bị đè
nén tích tụ hàng ngày thì lòng dân sẽ thể hiện không phải chỉ một vài
ngàn người.
Chính vì vậy các triều đại phong kiến xưa thường lấy
lòng dân làm thước đo. Câu nói " giữ thuyền cũng là dân,lật thuyền cũng
là dân" thường được tiền nhân lấy để răn dạy các đấng quân vương.Không
phải cứ quyền uy trong tay thì mặc sức đam mê tửu sắc,ăn chơi sa đọa,gần
bọn xu nịnh,hãm hại người hiền tài. Các vua chúa trị nước cũng phải
ngày đêm trau dồi,đọc sách thánh hiền để am hiểu đạo trị nước,an dân .
Có 4 câu thơ xưa nói rất rõ về điều này :
Văn hiến ngàn năm dựng
Núi sông vạn dặm xa
Hồng Bàng thuở lập quốc
Nghiêu Thuấn vững sơn hà.
Ngày hôm nay chế độ cộng sản chẳng còn xem dân ra thể thống gì . Một
phần có lẻ chúng biết đã sắp sửa đến thời điểm giao nước, phần khác
chúng biết đang bước vào thời mạt vận của một triều đại nên tranh thủ vơ
vét cho đầy túi để chọn cách hạ cánh an toàn. Một thể chế chính trị phi
nhân,không chính danh thì sớm muộn cũng có kết cuộc là bị đào thải khỏi
dòng chảy lịch sử. Thế nhưng để có được điều này người dân cũng phải
trả bằng một cái giá khá đắt. Tùy vào sự khôn ngoan của mình dân tộc đó
có thể tránh được đổ máu hay không từ một cơn cuồng sát của bè lũ giãy
chết. Khi giãy chết chúng sẽ không kể gì đến xương máu nhân dân và lợi
dụng những kẻ chết thế để đưa đất nước vào một cuộc nội chiến tương tàn.
Tuy nhiên có một câu nói chí lý rằng "Những kẻ sợ chiến tranh lại
những kẻ phải gánh chịu thảm họa đau đớn nhất của chiến tranh".Bởi sự nô
lệ ,bị tước mất tự do,quyền con người nói như cố tổng thống Nguyễn Văn
Thiệu thì " Sống mà không có tự do coi như là đã chết". Khi con người đã
chết rồi thì không nên sợ một cuộc chiến để giải phóng dân tộc ,giải
phóng con người.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét