Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

TRONG GIỜ GIÁO DỤC CÔNG DÂN.

Cô giáo : Bọn phản động thường xuyên tạc chế độ ta là chế độ độc tài. Em nào có thể phản biện lại luận điệu này cho cô ?
Học sinh: Thưa cô "độc" có nghĩa là gì ạ ?
Cô giáo : Độc có nghĩa là một, là duy nhất.
Học sinh : Thế thì chúng lầm to rồi . Theo em đọc trong sách lịch sử 72 năm của đảng thì chế độ ta là chế độ đa tài chứ không phải một tài ạ.
Cô giáo: Đó là những tài gì ? Em có thể dẫn chứng cho cả lớp cùng biết được không ?
Học sinh : Thứ nhất là tài nói láo ạ. Ví dụ có thể kể như gương anh hùng Lê Văn Tám, Võ Thị Sáu, Tô Vĩnh Diện lấy thân mình chèn pháo...Thứ hai là tài nói dóc. Chẳng hạn giàn ná cao su có thể hạ máy bay, dũng sĩ có thể bắn xuyên táo hạ một lúc 3 tên địch, biệt động có thể đánh chìm tàu sân bay...
Cô giáo : Thế còn tài gì nữa?
Học sinh : Tài ăn cướp của dân . Chẳng hạn như 7 lần đổi tiền,lập 60 BOT trên cả nước, lấy đất của dân oan...
Cô giáo : Đúng là đảng ta đa tài thật. Nhưng từ "phản động" lại phải trao cho em mất rồi.
Học sinh : Em rất hãnh diện nếu được phong tặng danh hiệu đó ạ !

OAN SAI TRONG VỤ ÁN HỒ DUY HẢI ĐẾN TỪ ĐÂU?

1/ Đến từ luật : Nhận thức sai lệch của những nhà soạn luật về khoa học pháp lý, từ đó dẫn đến quy định pháp luật sai trái để rồi cán bộ tư pháp hàng ngày thực thi áp dụng mà vẫn xem là thường.
2/Đến từ khâu điều tra: cơ quan điều tra (công an) không hề độc lập với cơ quan truy tố và xử án mà có liên quan với nhau thành một bộ ba "Công an- Viện kiểm sát- Tòa án". Điều này khiến ngay từ khâu điều tra vì bệnh thành tích công an đã ngụy tạo chứng cứ, ngụy tạo vật chứng và đảm nhiệm luôn nhiệm vụ khởi tố khi chưa có đầy đủ chứng cứ.
3/ Đến từ việc chạy án: Do luật sư là trung gian trong các vụ chạy án cho bộ ba "công an-Viện Kiểm sát_ Tòa án" nên vai trò tìm ra chứng cứ để gỡ tội cho bị cáo bị oan không được xem xét .Vì không có một bồi thẩm đoàn khách quan chứng kiến trong quá trình tranh tụng để đưa ra phán quyết nên mọi kết luận đều căn cứ từ kết quả điều tra của công an. Trừ những án hình sự quá rõ ràng. Những án phạm phải khi không có người chứng kiến hoặc bị xóa dấu vết tinh vi hoặc vì che chở cho bị cáo thực sự có hối lộ chạy án , ngành tư pháp phải đưa ra một tội phạm tưởng tượng để tránh án bị tồn đọng, giải tỏa áp lực dư luận và thân nhân nạn nhân đồng thời nâng cao thành tích phá án của công an. Dù đôi khi thành tích đó là ảo, đến từ sự tước đoạt tự do của người vô tội.
4/Đến từ lời khai : Không có nhân chứng, vật chứng, đúng ra không thể kết tội được ai, nhưng thực tế người ta vẫn kết tội được nhờ dựa vào lời khai, và bởi vì pháp luật quy định lời khai cũng là chứng cứ.
5/ Đến từ việc không chấp nhận quyền im lặng, sử dụng nhục hình ,tra tấn để lấy lời khai làm bằng chứng: Nếu luật không chấp nhận lời khai của nghi phạm là bằng chứng trước tòa thì công an không thể ép cung vì sự ép cung đó là vô giá trị. Nhưng vì luật cho phép nên công an tha hồ dùng đủ thủ đoạn tra tấn nghi phạm đến chết trong đồn để tìm cái gọi là bằng chứng ,khỏi mất công lặn lội tìm ở hiện trường và sử dụng khoa học hình sự. Chỉ những vụ án điểm được dư luận và báo chí quan tâm chúng mới trưng ra cái gọi là "khoa học hình sự" để đánh lừa dân. Vì thế tướng công an Việt Nam khẳng định : " Công an Việt Nam phá án giỏi nhất thế giới". Phá án bằng nắm đấm , bằng những cú đá vào chỗ hiểm và các biện pháp nghiệp vụ mà súc vật chịu không nỗi thì không giỏi nhất thế giới mới là lạ.
6/Và quan trọng nhất oan sai đến từ một nền tư pháp không hề độc lập,không ai ở trên luật. Do vậy những kẻ có quyền ,có chức vẫn có thể can thiệp vào ngành tư pháp để ra lệnh cho công an, viện kiểm sát và quan tòa. Kết quả người dân thường chết thế cho những kẻ có quyền lực.
Vụ án Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén, Nguyễn Văn Chưởng và mới đây là vụ án Hồ Duy Hải đến từ một nền tư pháp rừng rú của CHXHCN Việt Nam.
Ngày nào Hồ Duy Hải chưa chết thì bị cáo thực sự là con cháu của những kẻ từng ra đi làm cách mạng để tạo ra nền tư pháp quái thai này vẫn còn lo sợ ,phập phồng trong bóng tối. Vì vậy mặc chứng cứ, mặc lời kêu oan của luật sư và dư luận chúng vẫn quyết tâm xử chết cho kỳ được Hồ Duy Hải.
Tuy nhiên nếu kêu oan được cho Hồ Duy Hải để nền tư pháp Việt Nam ngưng không xử tử hình HDH cũng chưa phải là chiến thắng của người dân Việt Nam. Vì đôi khi chúng chỉ "lùi một bước " để dân Việt tin rằng chúng vẫn e ngại sức ép của dư luận nhằm tạo ra ảo tưởng cho dân Việt Nam.
Chỉ khi nào Việt Nam có một chế độ đa đảng và một ngành tư pháp độc lập thì đó mới có thể gọi là chiến thắng.

TỪ VỤ ÁN CỦA HỒ DUY HẢI ĐẾN VỤ ÁN CỦA THỊ TRƯỞNG NEW YORK : SUY NGHĨ VỀ NHÂN VĂN VÀ PHÁP QUYỀN-HAI YẾU TỐ ĐỂ TẠO NÊN MỘT XÃ HỘI TỐT ĐẸP.

Chủ nghĩa nhân văn hay chủ nghĩa nhân bản là một nhánh triết học chuyên chú vào lợi ích, giá trị và phẩm cách của cá nhân. Theo chủ nghĩa nhân văn, bao dung, bất bạo động và tự do lương tâm là những nguyên tắc quan trọng cho sự sống của nhân loại.
Nhân = người. Ý nói mang các đặc trưng con người, bản chất con người.
Văn = văn hóa, văn minh
Theo đó Nhân văn: là mang những nét đặc trưng thuộc bản chất của con người kết hợp với nó là có tri thức văn hóa, văn minh.Những đức tính là thuộc tính của nhân văn bao gồm:
- Có trí tuệ, có tri thức và khát vọng vươn lên về tri thức, trí tuệ.
- Có tình yêu thương đồng loại, hiểu biết và quý trọng tự nhiên. Tình yêu thương đó có khi có lúc trở nên sâu sắc, rộng khắp đến vô giới hạn - biểu hiện của từ bi, bác ái.
- Có văn hóa, biết tích lũy kinh nghiệm sống và phát triển chúng để trở thành văn minh.
Pháp quyền là không có ai ở trên luật hay ngoài luật, mà mọi người phải tuân theo pháp luật.
Trung tâm của học thuyết nhà nước pháp quyền, là nguyên tắc theo đó các cơ quan nhà nước chỉ có thể hành động dựa trên một tư cách pháp lý: Mọi hành vi sử dụng sức mạnh vật chất đều phải được căn cứ dựa trên các quy phạm pháp luật. Việc thực thi quyền lực nhà nước được căn cứ bởi thẩm quyền, được thiết lập và đóng khung bằng luật pháp. Cơ quan nhà nước có nghĩa vụ tuân thủ các quy phạm pháp luật. Nhà nước pháp quyền đòi hỏi trước tiên sự phục tùng pháp luật bởi chính quyền: Chính quyền phải tuân thủ các quy định vốn tạo nên nền tảng, khuôn khổ và phạm vi hoạt động của chính quyền đó, sự tuân thủ này phải được đảm bảo bởi sự tồn tại của một cơ chế kiểm soát tư pháp độc lập, tức là hoặc bởi các tòa án bình thường, hoặc bởi các tòa án đặc biệt.
Các công dân nước ngoài muốn nhập quốc tịch phải vượt qua kỳ thi trắc nghiệm kiến thức xã hội nước Đức, trong đó có một câu hỏi, nhà nước pháp quyền là gì, với 4 câu trả lời sẵn sơ đẳng:
1- Nhà nước có quyền,
2- Đảng có quyền,
3- Công dân quyết định luật pháp,
4- Nhà nước phải tuân thủ pháp luật.
Những người nhìn Nhà nước bằng con mắt của kẻ nô lệ bao giờ cũng trả lời sai, đánh vào câu số 1, trong khi chỉ mỗi câu số 4 đúng - chính là dấu hiệu đặc trưng của một nhà nước pháp quyền, đòi bất cứ hoạt động nào của bất kỳ cơ quan nhà nước nào đều phải viện dẫn chuẩn mực pháp lý của những điều khoản luật pháp điều chỉnh nó.
"Nhân văn" và "pháp quyền" là hai mặt có quan hệ khắng khít, bổ sung cho nhau. Trong pháp luật không thể không có tình người. Tình người đều phải căn cứ trên nguyên tắc pháp luật và tất cả mọi tư cách pháp nhân đều bình đẳng với nhau.
Nhà nước xây dựng nên pháp luật để quản lý xã hội và tự đặt mình dưới pháp luật. Mọi cơ quan Nhà nước đều phải được tổ chức và chỉ được phép hoạt động trong khuôn khổ quy định của pháp luật. Công dân tuân thủ, thi hành và sử dụng pháp luật. Quyền công dân được pháp luật ghi nhận và bảo vệ.
Căn cứ trên những yếu tố vừa nêu thì ta có thể thấy xã hội Việt nam hiện nay đều không có cả hai yếu tố nhân văn và pháp quyền.
- Trong pháp luật luôn đặt tính ngăn đe lên hàng đầu và luôn coi pháp luật là công cụ để bảo vệ chính quyền thì có thể xem là không lấy "quyền sống" của con người làm trọng. Đó là nguyên nhân dẫn đến các vụ án oan sai chồng chất kéo dài và các nạn nhân không có cơ hội rửa oan khi đã bị áp dụng mức án cao nhất một cách tùy tiện.
- Không có một tòa án độc lập nào để xử các cơ quan,các cá nhân nắm quyền lực cao nhất.Do đó tinh thần "thượng tôn luật pháp" không được coi trọng. Và các cáo buộc tham nhũng vẫn lâm vào bế tắc" ném chuột sợ vỡ bình", rốt cuộc nguồn gốc của bất công là quyền lực vẫn không hề được kiểm soát.
Kết luận: cơ chế của một xã hội như vậy sẽ đẻ ra mâu thuẫn và khi mâu thuẫn nảy sinh đến mức gay gắt sẽ hình thành nên sự phản kháng và triệt tiêu lẫn nhau. Kết quả là phải có một cơ chế một xã hội mới ra đời đúng theo nguyên lý của Kinh Dịch: "Vật cùng tắc biến, biến tắc thông".

TẠI SAO PHẢI ĐÁNH ĐỔ ĐỘC TÀI ?

Nhiều người vẫn còn mơ hồ khi đến bây giờ vẫn cho rằng độc tài vẫn có tốt có xấu và nhiều nước theo độc tài vẫn giàu . Vì vậy không cần đánh đổ độc tài. Họ viện dẫn ông Lý Quang Diệu là nhà độc tài vẫn khiến cho đất nước Singapore giàu mạnh, hoặc như Park Chung Hee với "Huyền thoại sông Hàn" vẫn được nhân dân Hàn Quốc yêu mến, Tưởng Giới Thạch đặt nền móng cho nền dân chủ Đài Loan...
Xin thưa rằng tất cả đều lầm lẫn.
Độc tài có 3 loại đó là : độc tài cá nhân, gia đình trị và đảng trị. Cả 3 loại này đều là kẻ thù của nhân dân và đều cần phải loại bỏ bằng một cuộc cách mạng.
Trong lịch sử của một dân tộc đôi khi hai loại độc tài gia đình trị và đảng trị đại chiến lẫn nhau. Bên nào cũng lợi dụng quốc gia dân tộc để giành chính nghĩa, đặt "chủ nghĩa dân tộc" lên hàng đầu để bịp dân. Nhưng thật ra đều là 2 tên cướp đang đánh nhau. Nếu một trong 2 tên cướp thắng thì dân vẫn khổ như thường. Thay vì chịu sự cai trị của một băng cướp thì họ lại chỉ chịu sự đè đầu của một gia đình. Ví dụ rõ nhất là dòng họ Kim của Bắc Triều Tiên.
Tuy nhiên cả 3 loại cướp cá nhân ,gia đình trị và đảng trị này đều có một mẫu số chung . Đó là:
- Đặt cá nhân, gia đình, đảng phái lên trên hiến pháp.
- Đàn áp đối lập, không chấp nhận đối lập trong hiến pháp.
- Bầu cử giả tạo.
- Quốc hội một đảng kiểm soát.
- Nắm hầu bao ngân sách quốc gia để chi tiêu vô tội vạ.
- Thành lập nhiều tổ chức ngoại vi để tạo vây cánh cho đảng cầm quyền.
- Không có tòa bảo hiến và tối cao pháp viện để giải quyết tranh chấp giữa chính quyền và nhân dân.
- Có tù nhân chính trị .
- Không có báo chí tư nhân và đàn áp tự do ngôn luận.
Tại sao phải đánh đổ độc tài ?
Lý do thứ nhất : Đã là độc tài thì phải chỉ có một đảng. Một đảng thì không thể tạo ra "tam quyền phân lập". Không có tam quyền phân lập thì không thể có pháp trị.Một quốc gia không có pháp trị tức là một quốc gia không có pháp luật mà chỉ là "pháp để trị". Lúc đó sẽ nảy sinh bất công là các cơ quan quyền lực sẽ tự do hành xử để ăn hiếp dân mà không ai trị được chúng.
Lý do thứ hai: đã độc tài một đảng thì dân không có quyền chọn lựa chính quyền. Vì thế vẫn phải ăn mãi một món ăn đã thối nát mục ruỗng.Khi không có quyền bầu cử thì không thể tạo ra động lực để cạnh tranh giữa các đảng phái. Và người dân giống như một khách hàng bị buộc phải mua một món hàng mà mình không thích.
Lý do thứ ba: đã độc tài thì không có đối lập để kiểm soát lẫn nhau. Vì vậy các bất công của dân không được xem xét . Vì thế nạn cướp bóc của dân, xử oan cho dân liên tục diễn ra mà không hề có đại biểu của dân đoái hoài.
Lý do thứ tư: đã độc tài thì tiền bạc của dân làm ra đều vào túi riêng của một cá nhân, một gia đình hay một đảng phái. Chúng có thể bán nước, bán tài nguyên quốc gia để làm giàu mà nhân dân không làm gì được.
Vì thế nói một đất nước độc tài mà có thể giàu là mâu thuẫn. Bởi vì khi tiền bạc vào tay của cá nhân, gia đình ,đảng phái thì chỉ một bộ phận nắm quyền này giàu mà thôi, nhân dân vẫn nghèo sát ván. Nhiều nước như Trung Quốc có đến 1,3 tỷ dân thì tất nhiên tổng sản lượng GDP phải cao hơn các nước như Nhật, Hàn, Đức, Pháp,Anh... có dân số ít hơn hàng chục lần. Do vậy kinh tế của Trung Quốc đứng hàng thứ 2 thế giới cũng không có gì lạ. Bởi vì với dân số ấy Trung Quốc phải so sánh với cả châu Âu về GDP chứ không thể từng nước. Cái chính là GDP bình quân đầu người Trung Quốc đang ở đâu của thế giới.
Singapore không hề độc tài khi vẫn chấp nhận đối lập và thể chế chính trị đa đảng. Park Chung Hee và Tưởng Giới Thạch có tạo ra một số chính sách kinh tế đúng đắn nhưng trên tổng thể vẫn là 2 chế độ đàn áp quyền con người và không có pháp trị(tức không ai ở trên luật). Hai chế độ độc tài này vẫn gặp phải hàng trăm cuộc biểu tình chống đối của nhân dân để chuyển sang thể chế chính trị dân chủ. Và chính dân chủ mới làm cho họ trở nên giàu mạnh chứ không hề nhờ vào độc tài.
Nếu vẫn duy trì chế độ độc tài thì tài sản của nhân dân Hàn Quốc đã rơi vào tay của bà Park Cận Huệ và đảng của bà ta. Và Đài Loan thì rơi vào tay con cháu của Tưởng Giới Thạch chứ không hề vào tay nhân dân. Lấy đâu mà giàu ?

VIỆT NAM HIỆN TẠI VÀ SAU NĂM 2020 CÓ GÌ KHÁC NHAU ?

Việt Nam là nước có tỷ lệ người nghèo cao nhất Đông Nam Á. Viện nghiên cứu Brookings có uy tín quốc tế, trụ sở tại Mỹ mới đây cho biết Việt Nam là một nước tỷ lệ người nghèo cao nhất trong vùng. Tỷ lệ người lao động trung bình một ngày kiếm chỉ đựợc dưới 2 đôla chiếm 18.2% dân số, tương đương với 16.1 triệu người. Người kiếm được 5 đôla/ngày chiếm đến 70.4% dân số Việt Nam, tương đương với 63.1 triệu người .
Người dân Việt Nam bị nhà nước đánh thuế cao gấp ba lần so với khu vực Đông Nam Á. Một phúc trình được Liên Hiệp Quốc công bố từ Hà Nội cho biết người dân Việt Nam phải chịu những mức thuế nặng gấp 3 lần so với các quốc gia khu vực Đông Nam Á.
Việt Nam là một trong hai nước (cùng với Trung Quốc) có bất công lớn nhất châu Á .Nếu người ta bắt gặp những chiếc xe hơi đắt tiền chen chân ở các khu đô thị rực rỡ ánh đèn, thì đâu đó trong xã hội vẫn có những gia đình một ngày 2 mẹ con chi tiêu không quá 10 ngàn đồng bạc; nếu báo chí rùm beng những bữa tiệc của các đại gia tiêu tốn hàng trăm triệu đồng cho một đêm vui, thì ở một góc nào đó tối tăm nơi phố nghèo, vẫn có những người dân quần quật từ sáng đến tối chỉ mong có được 5-7 chục ngàn đồng.
Ung thư hiện là bệnh có tỉ lệ chết người cao nhất ở Việt Nam, trong khi điều trị phức tạp và chi phí lớn. Đáng lo ngại, số ca mắc mới ngày càng tăng cao, ước tính đến năm 2020 lên tới 200,000 ca.
Trong 20 năm từ 1985 đến 2004, riêng tại Sài Gòn có 119,556 ca mắc ung thư. Nhưng từ năm 2012 đến nay, số người mắc ung thư tăng nhanh, trung bình 8-9%/năm. Cụ thể, nếu như năm 2012 có 7,392 ca mắc ung thư mới thì năm 2013 tăng lên 8,049 ca, năm 2014 là 8,951 ca, và năm 2015 là 9,270 ca.
Năm loại ung thư hàng đầu ở nam giới là phổi (18.3%), gan (16.5%), kế đến là đại trực tràng, miệng/hầu họng và dạ dày. Còn ở nữ giới, tỉ lệ mắc ung thư hàng đầu là vú (20.1%), cổ tử cung (16.2%), tiếp đến là đại trực tràng, phổi và tuyến giáp.
Ở nhóm tuổi từ 0 đến 14, ung thư máu chiếm vị trí hàng đầu ở cả hai giới. Từ 14 đến 25 tuổi thì ung thư tuyến giáp, máu, xương và bắt đầu xuất hiện ung thư buồng trứng (đối với nữ). Từ 25 đến 34 tuổi ung thư tuyến giáp là ung thư hàng đầu của cả hai giới.
Từ tuổi 35 đến dưới 65 thì bắt đầu định hình rõ những ung thư phổ biến của cả hai giới. Từ sau 65 tuổi, ung thư phổi, gan, đại trực tràng ở cả hai giới có tỉ lệ số ca mắc/100,000 dân, cao nhất so với các nhóm tuổi khác, tuy nhiên ung thư vú giảm ở nữ gi

Ở VIỆT NAM BÁO CHÍ LÀ QUAN TÒA.

Đã thành thông lệ trong xứ luật rừng ở Việt Nam lâu nay hễ có tin gì giật gân ở Việt Nam là báo chí thay nhau đưa tin và làm quan tòa. Và thế là ngành tư pháp Việt Nam bị xem như con bù nhìn hay là miếng giẻ rách.
Chắc hẳn là người Việt Nam hiện nay đã quen với câu nói của người Mỹ :" Khi quan tòa chưa gõ búa thì bất cứ ai cũng không được xem là tội phạm"
Theo quy định tại khoản 1 Điều 21 Hiến pháp năm 2013 của chính CSVN thì : “Mọi người có quyền bất khả xâm phạm về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân và bí mật gia đình; có quyền bảo vệ danh dự, uy tín của mình. Thông tin về đời sống riêng tư, bí mật cá nhân, bí mật gia đình được pháp luật bảo đảm an toàn.”.
Ngoài ra, tại khoản 1 Điều 31 Hiến pháp năm 2013, quy định: “Người bị buộc tội được coi là không có tội cho đến khi được chứng minh theo trình tự luật định và có bản án kết tội của Tòa án đã có hiệu lực pháp luật.”
Vậy thì vụ chặt đầu chồng của Hoàng Thị Hồng Diễm diễn ra khi không có người chứng kiến ,bắt quả tang tại trận. Và thông tin chỉ là từ phía công an cho rằng chính cô ta đã thừa nhận.
Hóa ra cả nước này từ lâu đã quá tin lời tuyên bố của công an.Vậy thì cũng đừng lấy làm lạ tại sao dân Việt thường hay "tự tử" ,bị cắt cổ trong đồn công an vì công an lấy lời khai quá mạnh tay.
Đã có rất nhiều vụ án trên thế giới nghi phạm vì muốn chết đã nhận hết tội vào mình nhưng chứng cứ chống lại anh ta bởi anh ta không hề làm và với một ngành tư pháp công minh nhận tội cũng chưa chắc là có tội.
Cho dù đây là sự thật chăng nữa thì theo các bước ,các quy trình tố tụng hình sự báo chí cũng không được phép công bố hình ảnh nghi phạm.Chẳng hạn khi Nguyễn Thanh Chấn, Huỳnh Văn Nén bị bắt không ai không cho 2 người này là thủ phạm giết người cả. Thế nhưng rồi sao ? 10 năm sau ngành tư pháp CSVN vẫn công nhận đó là oan sai và móc tiền của dân để bồi thường.
Vậy ai chịu trách nhiệm về mặt hình ảnh khi bôi nhọ nghi phạm trên báo chí? Và hướng dư luận buộc tội thay cho quan tòa? Thế thì công lý ở đâu?
Một đất nước luôn tư duy bằng cảm tính. Thế nên hôm nay mới có một Hồ Duy Hải, Nguyễn Văn Chưởng ...đang ôm nỗi đau oan uổng nhưng rất ít người đoái hoài.

LUẬT PHÁP XỨ RỪNG.

Không ở đâu trên thế giới này có thứ luật pháp rừng rú như cái gọi là "luật pháp" của chế độ cộng sản Việt Nam.
Nguyên tắc của luật pháp là gì?
Tất cả mọi người đều được suy đoán vô tội cho đến khi chứng cứ chứng minh rằng họ vi phạm pháp luật do một quốc hội lập hiến đặt ra . Luật này không vi phạm hiến pháp.
Luật pháp hoàn toàn mang tính khách quan chứ không hề được áp đặt bởi tính chủ quan của con người.
Ví dụ hành động của con người vi phạm điều luật nào thì cứ chiếu theo điều luật đó để thi hành.
Nhưng luật pháp Việt Nam lại đặt ra vấn đề xử nghiêm và xử không nghiêm. Có nghĩa là khi cần thì xử nghiêm hơn luật ,khi không cần thì xử nhẹ tay. Một thứ luật pháp tùy tiện.
Luật của cộng sản lại chỉ căn cứ trên việc nhận tội của nghi phạm chứ không cần căn cứ trên chứng cứ khách quan. Nghĩa là bất kỳ vụ án nào chỉ cần buộc được nghi phạm nhận tội là có thể khép lại khâu điều tra và có thể truy tố.
Chính việc này đã khiến ngành tư pháp cộng sản không chấp nhận "quyền im lặng" đồng thời sử dụng nhục hình trong việc lấy lời khai.
Lời khai của tội phạm do bị đánh đau thì không thể là bằng chứng để khép tội trước tòa. Ví dụ ông Nguyễn Thanh Chấn sau này đã khai ra rằng do ông bị công an tra tấn đau quá nên phải ký vào biên bản thừa nhận phạm tội chứ ông không hề làm. Chẳng thà ký vào thừa nhận một việc mình không hề làm có khi giữ được mạng sống , còn không sẽ đi theo hơn mấy trăm người bị tra tấn đến chết trong đồn CA nhưng lại được đổ thừa là do tự tử mà Mẹ Nấm Nguyễn Ngọc Như Quỳnh đã ghi lại trong tập tài liệu "Stop police killing civilians".
Nực cười hơn nữa là trong các vụ án chính trị cộng sản dùng các phiên phúc thẩm để mặc cả "tù chính trị" nhận tội. Các tù nhân lương tâm nào đầu hàng chế độ ,từ bỏ lý tưởng, ngụy biện đều được kết án nhẹ hơn một nửa án sơ thẩm. Các tù nhân bất khuất không nể nang mặt mủi đảng cộng sản đều bị kết án rất cao. Trong khi tội của họ lại rất nhẹ, quyền tự do ngôn luận nói theo ngày nay, hoặc theo ngày xưa là dám chửi vua. Và đảng cộng sản ngày nay cũng chẳng khác ông vua ngày xưa.
Ngay cả án tử hình như của Hồ Duy Hải, mặc dù chứng cứ oan sai rành rành chúng vẫn yêu cầu gia đình tử tù xin ân xá chứ không được giám đốc thẩm. Bởi lẻ xin ân xá lên chủ tịch nước thì xem như tử tù đã nhận tội, vụ án có thể khép lại vì đã có thủ phạm. Trong khi đó nếu giám đốc thẩm thì sẽ có cơ hội trắng án và thủ phạm đích thực trong bóng tối sẽ bị lôi ra.
Kết luận lại: luật pháp của cộng sản chỉ lừa được những ai không biết gì về pháp luật. Và là một trò cười cho nhân loại trong thế kỷ 21 này. Nguyên nhân vì dân Việt Nam vẫn cho rằng mình cứ cam tâm ngoan ngoãn làm con cừu gặm cỏ thì sẽ chẳng bao giờ bị thứ luật rừng này sờ gáy. Chỉ cần lo làm ăn kiếm tiền và mỗi khi dính đến cửa quan chỉ cần đút lót là đủ. Một xã hội luôn luôn tôn thờ khái niệm" đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn", cứ việc làm tha hóa chính quyền để mưu cầu lợi ích bản thân. Vậy nên mới đẻ ra nhung nhúc một bầy sâu từ trung ương đến địa phương. Ngay cả bộ ba chấp pháp là công an ,kiểm sát, quan tòa cùng luật sư đều là những con sâu to tổ chảng.
Một xã hội tha hóa đến cùng cực. Thế nhưng nó vẫn còn tồn tại được là do bởi những kẻ trí thức đang quá hèn nhát. Nhưng mà khi họ đã chấp nhận hèn, chấp nhận nhục rồi thì khó có ai có thể làm cho họ thay đổi. Chỉ có thảm họa của dòng đời,của dân tộc một ngày nào đó giáng xuống chính ngay họ, con cái họ thì họ mới tỉnh giấc mà thôi.

HẠ NHIỆT CƠN SỐT ĐINH LA THĂNG.

Nguyễn Tiến Dân.
Đinh La Thăng, tốt Phúc. Mả nhà ông, chắc táng Hàm Rồng. Bởi thế, ông thăng quan – tiến chức, còn nhanh hơn cả diều đứt dây. Sau Đại hội Đảng lần thứ XII, không qua bầu – bán, ông ngồi thẳng 1 phát, vào cái ghế Bí thư thành ủy Sài gòn.
Quyền cao – chức trọng. Nhưng, ông vẫn giữ, cái tác phong sôi nổi của 1 anh cán bộ Đoàn. Đi đến đâu, cũng thích khoa trương – Làm việc gì, cũng thích khoe mẽ. Lời ông nói ra – Cảnh ông xuất hiện, đều được giới truyền thông, cập nhật từng phút. Bởi, ông gắn bó máu – thịt với họ. Hứng chí, là có thể, gọi nhau cùng đi chơi. Chơi bời, cũng có phân công – phân nhiệm, rõ ràng: Ông nhặt rác, còn họ chụp hình. Số rác, mà ông nhặt được, thấm vào đâu, so với số phóng viên đi cùng. Ấy vậy, ngày hôm sau, tất cả các tờ báo lớn, đồng loạt đưa tin và có ảnh đính kèm: Bí thư Thành ủy, đang hành nghề, hốt rác. Thương ông, Thiên hạ, xả rác ra đường nhiều hơn. Họ muốn ông, có thu nhập ổn định, từ nghề tay trái. Bởi họ biết, tiền lương của Bí thư Thành ủy, chỉ khoản, trên dưới hai chục triệu đồng. Sao có thể, đủ tiêu.
Bên cạnh đó, ai cũng ngóng chờ, để được xem tiếp, cái video clip: Ông cởi trần trùng trục – mặc độc cái quần xà lỏn rộng thùng thình – ngụp lặn đi móc cống. Để, chống úng ngập, cho Sài gòn. Nếu có ngày ấy, chắc chắn, cả Xã hội sẽ nổ tung. Ngày ấy, là ngày tàn – ngày chấm dứt sự nghiệp của những cô gái chân dài. Chuyên kiếm ăn, bằng cách: để hở tí – để hở bướm, trên các trang báo chính thống của Đảng CS. Những cô gái, muốn tìm kiếm sự nổi tiếng, bằng những câu chuyện tình ái lăng nhăng, tỷ như tranh vợ – cướp chồng, cũng chỉ còn có mức, ngậm ngùi sang Châu Phi, mà lập nghiệp.
Ngày ấy, chưa đến. Nhưng, sự nổi tiếng của ông, đã đến từ lâu lắm rồi. Và, chưa hề, có dấu hiệu hạ nhiệt. Ông, cũng là một trường hợp, cực kì hiếm hoi: Là lãnh đạo CS, nhưng lại được rất nhiều fan hâm mộ.
Bất hạnh thay, trong số những người nhẹ dạ – cả tin ấy, lại có cả Sư Tử nhà mình. Ngay cả khi, được mình gãi chân, nàng vẫn say sưa, kể chuyện về ông. Khản hết cả giọng, nàng bắt mình, viết “thu hoạch”. Hẹn, sau 3 tiếng trống, phải nộp bài. Nàng đâu có ngờ, còn nhanh hơn cả “Trạng Quỳnh vẽ giun”, chỉ sau 1 cái ngáp của nàng, mình đã nộp bài. Nội dung, chỉ độc 1 câu: “Chó mực, ở đâu cũng đen”. Bị mình cho 1 gáo nước lạnh, nàng căm lắm. Ngay lập tức, ra đòn trừng phạt. Nàng nhốt mình vào nhà kho và bắt viết “Tường trình”, để nói rõ luận điểm đó. Mình khiếu nại: “Cộng sản, cũng không bắt nhốt anh. Dám làm việc ấy, em còn ác hơn cả cái lũ Cộng sản”. Nhưng, nàng vẫn bỏ ngoài tai và đe: “Viết xong, cho ra. Không xong, ngồi chơi với muỗi”. Cực chẳng đã, mình phải viết, cái bản Tường trình này.
Việt nam quốc – Hà nội tỉnh – Đống đa quận – Láng hạ phường
BẢN TƯỜNG TRÌNH
Kính gửi Sư Tử.
Thủ lĩnh Tối cao, trong cái gia đình, gồm có 4 người của nhà chúng mình.
Từ xưa đến nay, anh vẫn nghĩ: Mụ thông minh, vĩ đại và sáng suốt, còn hơn cả cái lão, mà Thiên hạ vẫn khinh bỉ, gọi nó là thằng Lú. Hôm nay, chẳng biết, mụ ăn phải bùa mê – thuốc lú gì, cho nên hồ đồ. Từ đó, đi ca ngợi Đinh La Thăng. Một tay, ăn tục – nói phét, có hạng.
Mụ nói rằng: “Hãy nhìn, việc ông Thăng làm”. Câu này, đâu có gì mới. Tổng thống Việt nam Cộng hòa, ông Nguyễn Văn Thiệu, đã từng nói như thế: “Đừng nghe, CS nói – Hãy xem, CS làm”. Làm ở đây, là làm cho Dân – cho Nước, chứ không phải, làm trò mèo.
Trong quá khứ, ông Thăng, danh tiếng lẫy lừng: “Ăn, như Rồng cuốn – Nói, như Rồng leo – Làm, như Mèo mửa”.
1- Khi mới lên nhậm chức, Đinh La Thăng, ra khẩu dụ: Cấm cán bộ, đi chơi golf – Cấm dùng xe công, đi lễ chùa – Cấm lê la hàng quán, trong giờ làm việc… Và, ông lấy mình, làm tấm gương.
Sáng ngày 05/05/2012. Chiếc trực thăng EC225, chở “Tư lệnh” Đinh La Thăng, ra đảo Trường sa Lớn. Để, đi “công tác”. Sư tử không biết, chứ ở đó, chỉ có mỗi một cái sân bay và gần như, bị bỏ không. Chẳng có 1 công trình giao thông trọng điểm nào, ở tầm cỡ Quốc gia. Khiến ông Bộ trưởng, phải ra tận nơi kiểm tra và đốc thúc tiến độ. Ông, ra lễ Chùa và dự bữa cơm liên hoan với lính đảo. Trong bữa cơm, có màn uống rượu theo kiểu giáp tí (trai – gái vòng tay và áp vú vào nhau), rồi kiểu giáp thân (trai – gái vòng tay và áp rốn vào nhau). Đây là kiểu uống rượu, ở các quán bia ôm, từ những năm cuối của thế kỉ thứ XX. Bây giờ, kể cả những gã quê 1 cục, cũng chẳng thấy ai làm. Không hiểu sao, ông vẫn làm và cổ vũ mọi người, cùng làm điều đó. (Chỉ có 1 chuyện không rõ: Đại diện phái đẹp, là thứ “hàng xách tay” của ông, hay họ là chị em phụ nữ, ở trên đảo?)
Đinh Tư lệnh, cưỡi chuyên cơ ra biển. Thực chất, chỉ để đi lễ Chùa, ăn hải sản tươi sống và đàn ca – sáo nhị. Trong cái hoàn cảnh, Đất nước còn nghèo kiết xác và nợ như Chúa Chổm. Ta mới thấy: Cán bộ CS, còn sướng hơn cả Tiên.
Thế mới biết, nói 1 đằng – làm 1 nẻo, là bản chất của cán bộ CS. Bất kể, họ ở cương vị nào. (Mời xem lại: Phút ngẫu hứng của Bộ trưởng Thăng ở Trường Sa).
2- Ông Thăng, đa tài. Vì thế, được Nhà nước CS, cử giữ ối trọng trách. Khi thì làm Chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng công ty Sông Đà. Lúc thì được phân chức Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam. Dưới cái sự lãnh đạo tài tình của ông, cả hai Tập đoàn này, đều sụm bà chè. Nhất là, Tập đoàn Dầu khí. Chỉ có mỗi việc, hút Dầu lên để bán, mà cũng thua lỗ chổng cu. Và, thất thoát, hàng chục nghìn tỷ đồng của Nhân dân. Nhiều cán bộ, ở 2 tập đoàn này, bị trừng phạt nặng nề. Riêng ông, vẫn lọt lưới. Không những thế, còn được lật cánh, về trấn nhậm cái chỗ thơm tho hơn. Đó là, Bộ GTVT.
Từ đó, ông bắt đầu, thể hiện tài năng của mình. Dưới thời của ông, nhiều tuyến đường đẹp, đã được hoàn thành. Nhiều người nông nổi, trong đó có mụ, lại mù quáng, mà tin tưởng rằng: “Có ông, nên mới có những con đường đó”. Thật hồ đồ. Những con đường đó, đã được lên kế hoạch và khởi công, từ hàng chục năm trước. Đến thời Đinh Tư lệnh, nó đã sắp hoàn thành. Việc của ông, là khánh thành nó. Ấy vậy, nghe dư luận tán tụng, ông không hề cải chính. Một mình, nhận công.
Người có lòng tự trọng, không ai, hành xử như vậy.
3- Thưa Sư Tử. Tự cổ chí kim, doanh nhân, được phân hạng như sau:
Bậc Thánh nhân, có thể “tay không mà bắt giặc”.
Hiền tài, “tiền ít, vẫn làm được việc lớn”.
Người thường. “tiền đến đâu, làm được đến đó”.
Kẻ ngu dốt, “mua đắt, nhưng còn bán được, với cái giá rẻ”.
Còn những kẻ, ngu ngoại hạng, chúng mang đồng nào đi kinh doanh, là cụt sạch đồng vốn ấy. Không những thế, chúng còn ôm cả 1 đống nợ về, cho Đất nước.
Anh chỉ đưa ra, 1 ví dụ: “Đường cao tốc 12 làn xe của Dubai, có giá thành là 4 triệu USD/km và dùng trong 50 năm. Đường cao tốc Việt Nam, nhiều nhất chỉ có 6 làn xe. Nhưng, giá thành làm ra nó, khoảng 20 triệu USD/km và chỉ dùng được có 2 năm”.
Đối chiếu với cái bảng tiêu chuẩn trên, mụ hãy tự xếp loại, cái “thần tượng” của mình. Cho dù, thiên vị ông ta đến đâu, mụ có dám, xếp ông ta, ở 3 cái hạng đầu tiên hay không?
4- Thì cứ cho rằng: Nghề chính của ông Bộ trưởng, đâu phải là Kinh doanh. Nghề chính của ông ta, là công tác Quản lý. Thì hãy xem, ông ta đã làm được cái gì, trên chức trách của mình:
a- Chính ông, đã từng bổ nhiệm Dương Chí Dũng, vào cái chức Cục trưởng Cục Hàng hải Việt Nam. Cho dù trước đó, ông Dũng không có công tích gì đặc biệt và chẳng làm được một cái gì, cho ra hồn. Nếu không muốn nói, là ngược lại. Chữ kí bổ nhiệm, còn chưa ráo mực: Dương Chí Dũng, đã phải vào tù và nhận án dựa cột.
Đến lúc này, Đinh Tư lệnh, bai bải chối tội: “Trong ngành tất cả các đánh giá cán bộ cuối năm và hàng năm ông Dũng đều được nhận xét rất tốt” và “Thực tế đến trước khi có kết luận của Thanh tra Chính phủ, chúng tôi (bộ trưởng bộ GTVT Đinh La Thăng) hoàn toàn không nhận được bất kỳ thông tin gì từ thanh tra, công an hay đơn tố cáo ông Dũng”. Chối được tội. Nhưng, nó lại lòi ra cái khác, còn tệ hại hơn nhiều: “Đinh Tư lệnh, công khai, tự nhận mình, có tai như điếc – có mắt như mù. Do đó, chẳng có biết cái quái gì, về cấp dưới cận kề”. Và, trình độ dùng người của ông, ở dưới mức phọt phẹt.
b- Khi mới lên nhậm chức, ông hùng hổ tuyên bố: “Bộ Giao thông sẽ tập trung giải quyết ba khâu đột phá chiến lược. Thứ nhất là đầu tư xây dựng hạ tầng giao thông, thứ hai là tình trạng tai nạn giao thông, thứ ba là ùn tắc giao thông. Tôi sẽ thực hiện quyết liệt ba vấn đề trên”.
Tạm thời, không nói đến khâu đầu tiên. Bởi, có tiền, thằng ngốc nào cũng xây dựng được đường xá. Vấn đề là, giá thành và chất lượng của nó, có tương xứng với nhau hay không? Hai khâu sau, mới đòi hỏi, tài năng thực sự của người lãnh đạo. Sư Tử có biết, “thần tượng” của mình, đã đề xuất, những giải pháp gì không?
– Bắt cả Xã hội, đi xe bus. Của đáng tội, sau đó, Đinh Tư lệnh có đi thử 1 lần. Một lần thôi, cũng đủ để lão khiếp vía. Lão, cạch đến già. Chẳng dám, trèo lên xe bus nữa. Lão còn chẳng muốn đi, thì ai muốn đi. Giải pháp này, coi như thối.
– Thu thuế và phí thật nặng, nhằm vào các phương tiện giao thông của cá nhân. Ai không chịu nổi, hãy treo ôtô và xe máy của mình, lên gác bếp. Để… đi bộ. Ai muốn “thể hiện lòng yêu nước”, hãy móc hầu bao ra, để Đinh Tư lệnh, trấn lột.
Dư luận, phản ứng quyết liệt. Điển hình, là ca sĩ Mỹ Linh: “Thuế chồng lên thuế, phí chồng lên phí, chất lượng công trình giao thông chưa tương xứng với những khoản tiền mà dân phải đóng”. Cuối cùng, Mỹ Linh kết luận, bằng một câu xanh rờn: “Đề xuất giải pháp đó, theo tôi, chứng tỏ anh Đinh La Thăng quá kém cỏi!”
– Đổi giờ học – giờ làm. Giải pháp này, khiến cả Xã hội nháo nhào. Nhất là, bọn trẻ con. Tâm – sinh lý của chúng, bị xáo trộn. Còn cha mẹ các cháu, lệch pha đưa đón con. Khiến họ, mệt mỏi vô cùng. Trong vụ này, ông được Thiên hạ khen, là biết đẽo chân, cho vừa giày.
– Không biết cách tổ chức giao thông, cho nên: Đường tắc ở đâu, ông sai lính, bắc cầu vượt ở đó.
… và …
Giải pháp mà ông đưa ra, quá nhiều. Giải pháp nào, cũng quá đỉnh. Bởi thế, cho đến tận bây giờ: Ách tắc giao thông, vẫn không hề thuyên giảm. Còn tai nan giao thông, vẫn tăng trưởng, 1 cách… cực kì bền vững.
c- Chính ông, đã từng thổ lộ: “Có anh em nói vui, nếu giao việc khai thác cảng, luồng lạch thì tụi em móm”.
Câu chuyện này, nói lên cái yếu kém của ông. GTVT, có đường bộ – đường sắt – đường sông – đường biển và đường hàng không. Trong các loại hình vận tải ấy: Các ông, chỉ chú trọng đầu tư vào đường bộ và đường hàng không. Vì sao vậy? Bởi, làm đường – xây sân bay – mua tàu bay, toàn những thứ, tiền tươi – thóc thật. Vừa dễ chén, lại chén món nào, ra món đó. Ba loại hình vận tải còn lại, chén được ít. Nên các ông, đếch cần. Cho dù, nước ta có hệ thống sông ngòi chằng chịt và bờ biển kéo dài. Bên cạnh đó, ngành đóng tàu, đã được đầu tư trang thiết bị rất lớn, vào hạ tầng cơ sở. Nhưng, đang phải sống ngắc ngoải, vì không có việc làm. Đường sắt, cũng chẳng khá hơn gì.
Một ông Bộ trưởng GTVT thông minh, phải biết cân đối và phát triển 1 cách hợp lí, giữa các loại hình vận tải. Xuất thân của ông, là 1 anh cán bộ Đoàn, với sở trường: Cờ – Đèn – Kèn – Trống. Bắt ông, làm một Bộ trưởng tốt, quá bằng, bắt chó đi kéo cày.
d- Người ta bảo, ông là 1 nhà lãnh đạo gần dân và biết lắng nghe ý kiến của Nhân dân. Đếch phải thế đâu. Chẳng qua, ông dốt. Nên, không tự tin, ở chính mình. Gặp 1 bà cụ, ông cũng hỏi: “Mẹ có gì muốn chỉ đạo, chúng con xin thi hành”. Nghe xong, không muốn tin, vào cái tai của mình nữa.
Xưa, bị một lão tiều phu chỉ đạo, nước Nam mình, đã suýt ra tóp. Nay, để một bà già cốc đế chỉ đạo, không biết, dân Sài gòn, sẽ bị dắt đi về đâu. Lại nữa, nếu bà cụ buột miệng, mà nói rằng; “Tao chỉ mong, tụi Mỹ, nó quay trở lại. Để dân tao, đỡ khổ”. Không biết, ông có trở mặt, mà cho bà cụ, vào bót hay không?
Tóm lại, “thần tượng” của mụ, có cái năng khiếu đóng kịch bẩm sinh. Ở các nước Văn minh, nghề nghiệp của ông ta, là diễn hài cùng Chí Trung, trên sân khấu. Chỉ có ở Việt nam, cái loại Tài – Đức như Đinh Tư lệnh, mới có thể, trèo được lên đầu – lên cổ Nhân dân.
Đinh Tư lệnh, là thế. Sếp của ông ta, chẳng khá hơn gì. Tuy mang danh Giáo sư – Tiến sĩ, nhưng “cứ nói ra một câu, thiên hạ lại chửi đến mười câu”. Xem thế mới biết: CNCS, quả thực, là Thiên đường của các ông ấy. Trừ, Nhân dân.
5- Khi nào, đi họp Hội cổ động viên của Đinh Tư lệnh, xin Sư Tử, gửi mấy dòng này của anh, tới ông ta:
Thưa Đinh Tư lệnh.
Người xưa nói: “vàng thật, không kêu”. Ông và lão, không phải là vàng thật. Chúng mình, đều là thùng rỗng. Bởi vậy, chúng mình, ai cũng kêu thật to. Lão, là phó thường dân, chẳng ai chấp làm gì. Còn ông, là 1 chính trị gia, chẳng nên làm như thế. Những trò lặt vặt của ông, không thể, làm cho Sài Gòn tốt hơn được đâu. Ngược lại, nó còn làm hại, cho sự nghiệp của ông nữa đó. Thương ông, lão bảo ông câu này:
– Sách “Đại học” của Trung hoa, có viết: 其本乱而末治者,否矣. Kì bản loạn, nhi mạt trị giả, phủ hĩ. Tạm dịch: Một cái cây, đã bị thối gốc, thì cành – lá của nó, đều phải rũ héo. Thảng nhược, trên cành của nó, vẫn còn có những cái lá xanh rì. Đích thị, những cái lá ấy, mới được gắn vào cành, bởi keo “con voi”.
CNCS của các ông, theo đánh giá của chính ông Nguyễn Văn An: Nó bị “lỗi hệ thống”. Nghĩa là, nó bị thối, từ gốc rễ. Các bánh răng của cỗ máy CNCS, được làm thủ công, bằng thép tôi non. Đã thế, còn sứt mẻ hàng loạt. Do đó, nó rệu rã lắm rồi. Khi nó đang vận hành, xin Đinh Tư lệnh, đừng có mó tay vào. Nó mà bung ra, thì ông bỏ mẹ.
Hãy làm theo cách này, tốt hơn: Tra thêm dầu mỡ của cái hãng, có tên là “tham nhũng” vào. Rồi để mặc nó, chạy xịch xà. Được ngày nào, hay ngày ấy. Đợi khi, Nhân dân sắm được cỗ máy tinh vi và hiện đại hơn: Lẳng mẹ nó cỗ máy hỏng ấy, vào sọt rác của Lịch sử. Bởi, “Cộng Sản, không thể nào sửa chữa. Mà, cần phải, đào thải nó”. Đó là, lời của cố Tổng thống Nga, ông Boris Yeltsin.
Đông tây – kim cổ. Chí nhớn gặp nhau. Cả Nguyễn Văn An, lẫn Boris Yeltsin, chỉ được cái nói đúng. Họ, đều là, những tay bợm cả.
– Lão khuyên ông: Trước mắt, ông hãy cắt mẹ nó cái “đường dây nóng” đi. Càng để lâu – càng chết.
Lão xin hỏi ông: Chứ từ đó đến giờ, ông đã tiếp nhận được bao nhiêu nguồn tin và giải quyết được bao nhiêu phần trăm, trong cái số đó? Quần chúng, chắc cũng tố với ông, hàng loạt cán bộ CS tham nhũng. Ông có dám, ngồi xổm lên cái Chỉ thị 15 nào đó, để xử lí chúng không?
Ngay cả khi, ông dám liều, cũng vẫn phải khuyên ông: “Cọp mạnh, khó địch được Cáo bầy”. Huống chi, ông không phải, là Cọp. Còn Sài gòn – Gia định, là nơi Địa linh – Nhân kiệt. Anh hùng ở đó, không phải Cáo. Mà toàn là Sư Tử cả. Thân cô – thế cô, lại thêm tài hèn – trí cùn, muốn lập công – danh ở đất Sài gòn, đâu có dễ. Biết điều, hãy khép cái mồm lại. Sống khiêm tốn và hòa đồng với mọi người. Trong điều kiện có thể, hãy: Chăm lo cho Nhân dân – Thực hiện ý nguyện của họ. Tuấn kiệt trong Thiên hạ, sẽ theo về. Công danh, khả lập.
Còn, nếu chỉ cậy vào cái lệnh bài Ủy viên Bộ Chính trị, để lên mặt với dân Sài gòn: E rằng, nằm trên băng-ca, để quay về được đến đất Bắc, ấy là, đã quá may mắn rồi.
__15-3-2016_

NGHÈO MÀ CHƠI SANG.



Hầm vượt sông Sài Gòn Thủ Thiêm được xây bởi vốn ODA của Nhật,để nhận được đồng vốn này các nước nghèo thường phải chịu một số nhượng bộ nhất định. Có thể về cởi mở hơn rào cản mậu dịch thương mại, tiếp nhận một số công nghệ chỉ định từ nước tài trợ vốn ODA, trả lương cho nhân viên tư vấn của nước tài trợ ODA cao hơn gấp nhiều lần tự thuê mướn,... Và cụ thể ở đây là tư vấn từ Nhật cho vay ODA này đã đề nghị VN tiếp nhận công nghệ làm đường hầm vượt sông Sài Gòn thay vì xây cầu Thủ Thiêm vượt sông giá rẻ ...Hầm Thủ Thiêm chính quyền phải nhận của Nhật khoảng viện trợ 67,055 tỉ Yên tương đương 8.101,410 tỉ VND để xây đường hầm với chiều dài tính luôn cả đường dẫn 1,5 km. Tuy nhiên chính phủ VN cũng đã trả lại cho Nhật bằng các chính sách khác cũng lấy từ mồ hôi nước mắt của dân mà ra.
Trong khi đó cầu Thủ Thiêm gần đó được xây dựng nối từ quận Bình Thạnh sang quận Hai chỉ tốn1099,6 tỉ đồng, chiều dài cầu là 1,25 km có 6 làn xe. Nếu đấu thầu nghiêm ngặt, minh bạch, thời gian thi công rút ngắn biết đâu còn tiết kiệm hơn nhiều?
- Không có nước nào làm hầm vượt sông trong đô thị cả. Vì hầm chi phí đắt và gây ra tình trạng kẹt xe.
- Thay vì làm hầm với chi phí đó có thể làm được 8 cái cầu để giải quyết nạn kẹt xe.
Đây là dự án của thằng nhà nghèo nhưng chơi sang, bán lúa thơm mua gạo hẩm để ăn. Nước ta thì nghèo thay vì chắt chiu từng đồng vốn để xây dựng đất nước, lo cho giáo dục, ý tế, giúp người nông dân cải thiện mức thu nhập, cải thiện môi trường sống ngày càng ô nhiễm,...nhà nước lại "mạnh dạn" xài tiền chùa . Bao gồm luôn các chi phí vô hình phát sinh quá dài trong quá trình xây hầm như phân luồng giao thông gây kẹt xe khủng khiếp và từng là nỗi ám ảnh cho bất cứ ai qua lại khu vực này, ảnh hưởng đến việc kinh doanh, đời sống của người dân khu vực có liên quan.
Trên thế giới trong thời hiện đại có lẽ VN là quốc gia duy nhất xây hầm vượt sông trong đô thị? và là quốc gia duy nhất ở ĐNA xây hầm vượt sông tốn tiền nhất. Một số quốc gia có đường hầm như Anh với đường hầm vượt sông Thames. Do đây là tuyến đường sông bận rộn nhất Châu Âu. Đưòng hầm đầu tiên trên thế xây dựng vượt sông Thames do Isambard Kingdom Brunel thiết kế và xây vào thế kỷ 18.
Thay vì dùng số tiền đó để có thể xây được 8 cây cầu, chính quyền lại chỉ xây một cái đường hầm nhưng bây giờ lại phải xây thêm 3 cây cầu Thủ Thiêm 2,3 và 4 nữa. Chỉ tính riêng cây cầu Thủ Thiêm 2 cũng đã bằng 4 cây cầu Thủ Thiêm 1 giá 4.000 tỷ VND.
Như vậy, nếu không xây hầm vượt sông Sài Gòn, CSVN cũng đã có thể dùng tiền đó xây 8 cây cầu và không tốn thêm 12.000 tỷ VND nữa.Cũng giống như dường cao tốc 12 làn xe của Dubai, có giá thành là 4 triệu USD/km và dùng trong 50 năm. Đường cao tốc Việt Nam, nhiều nhất chỉ có 6 làn xe. Nhưng, giá thành làm ra nó, khoảng 20 triệu USD/km và chỉ dùng được có 2 năm.Xài hoang phí đến thế là cùng.
Tuy nhiên vốn ODA của Nhật không phải là cho không như mọi người lầm tưởng ,mà là :
Các nước giàu khi viện trợ ODA đều gắn với những lợi ích và chiến lược như mở rộng thị trường, mở rộng hợp tác có lợi cho họ, đảm bảo mục tiêu về an ninh - quốc phòng hoặc theo đuổi mục tiêu chính trị... Vì vậy, họ đều có chính sách riêng hướng vào một số lĩnh vực mà họ quan tâm hay họ có lợi thế (những mục tiêu ưu tiên này thay đổi cùng với tình hình phát triển kinh tế - chính trị - xã hội trong nước, khu vực và trên thế giới).Ví dụ:
Về kinh tế, nước tiếp nhận ODA phải chấp nhận dỡ bỏ dần hàng rào thuế quan bảo hộ các ngành công nghiệp non trẻ và bảng thuế xuất nhập khẩu hàng hoá của nước tài trợ. Nước tiếp nhận ODA cũng được yêu cầu từng bước mở cửa thị trường bảo hộ cho những danh mục hàng hoá mới của nước tài trợ; yêu cầu có những ưu đãi đối với các nhà đầu tư trực tiếp nước ngoài như cho phép họ đầu tư vào những lĩnh vực hạn chế, có khả năng sinh lời cao.
Nguồn vốn ODA từ các nước giàu cung cấp cho các nước nghèo cũng thường gắn với việc mua các sản phẩm từ các nước này mà không hoàn toàn phù hợp, thậm chí là không cần thiết đối với các nước nghèo. Ví như các dự án ODA trong lĩnh vực đào tạo, lập dự án và tư vấn kỹ thuật, phần trả cho các chuyên gia nước ngoài thường chiếm đến hơn 90% (bên nước tài trợ ODA thường yêu cầu trả lương cho các chuyên gia, cố vấn dự án của họ quá cao so với chi phí thực tế cần thuê chuyên gia như vậy trên thị trường lao động thế giới)..
Nguồn vốn viện trợ ODA còn được gắn với các điều khoản mậu dịch đặc biệt nhập khẩu tối đa các sản phẩm của họ. Cụ thể là nước cấp ODA buộc nước tiếp nhận ODA phải chấp nhận một khoản ODA là hàng hoá, dịch vụ do họ sản xuất.
Nước tiếp nhận ODA tuy có toàn quyền quản lý sử dụng ODA nhưng thông thường, các danh mục dự án ODA cũng phải có sự thoả thuận, đồng ý của nước viện trợ, dù không trực tiếp điều hành dự án nhưng họ có thể tham gia gián tiếp dưới hình thức nhà thầu hoặc hỗ trợ chuyên gia.
Tác động của yếu tố tỷ giá hối đoái có thể làm cho giá trị vốn ODA phải hoàn lại tăng lên.
Ngoài ra, tình trạng thất thoát, lãng phí; xây dựng chiến lược, quy hoạch thu hút và sử dụng vốn ODA vào các lĩnh vực chưa hợp lý; trình độ quản lý thấp, thiếu kinh nghiệm trong quá trình tiếp nhận cũng như xử lý, điều hành dự án… khiến cho hiệu quả và chất lượng các công trình đầu tư bằng nguồn vốn này còn thấp... có thể đẩy nước tiếp nhận ODA vào tình trạng nợ nần.

TỪ VIỆC TIẾP QUẢN CHÍNH PHỦ VNCH CỦA CSVN ĐỂ NGHĨ VỀ VIỆC TIẾP QUẢN CỦA CHÍNH PHỦ TRUNG QUỐC VỚI CHXHCNVN SAU NĂM 2020.

Nguyên tắc là khi một chính quyền này lên thì kế thừa ngân khố và các khoản nợ của chính quyền cũ. CSVN sau khi chiếm miền Nam đã ẳm trọn 16 tấn vàng của đệ nhị VNCH. Số vàng này gồm 1.234 thỏi, nặng khoảng 16 tấn, trị giá 71,658 triệu đô-la Mỹ theo giá vàng vào thời điểm đó.
Sau 40 năm, sự thật bắt đầu được sáng tỏ. Theo báo Tuổi Trẻ, trả lời câu hỏi 16 tấn vàng VNCH được sử dụng ra sao, cựu thống đốc Ngân hàng nhà nước Lữ Minh Châu nói:
“Nó đã được bán ra quốc tế trong tổng số hơn 40 tấn vàng để giải quyết những vấn đề khó khăn cấp bách của quốc gia, trong đó có miếng ăn của người dân”.
Cụ thể, từ năm 1979, 40 tấn vàng đã được CSVN bí mật chở sang cống nộp cho Liên Xô, trong đó có 16 tấn vàng của VNCH. 24 tấn vàng còn lại là do cộng sản cướp được của nhân dân miền Nam qua các chiến dịch đánh tư sản.
Đổi lại, CSVN được Liên Xô gửi lương thực cứu đói bằng bo bo – một một món ăn kinh hãi đối với người dân miền Nam sau ngày ‘giải phóng’.
“Chuyến hàng đầu tiên rời Hà Nội ngày 1-12-1979, số lượng 101 hòm, nặng 4.455kg… Sau đó là những hợp đồng giao vàng tái chế, vay mượn, cầm cố bán vàng với số lượng hơn 40 tấn, thu được trên 500 triệu USD”- đó là một đoạn trích phát biểu của ông Nguyễn Văn Dễ, nguyên tổng giám đốc Ngân hàng Vietcombank, được ghi lại trong cuốn Lịch sử Ngân hàng Ngoại thương VN.
“Cuộc chiến vừa kết thúc, chúng tôi đã lật từng sổ sách, chứng từ, kiểm tra từng kho quỹ, tầng hầm ngân hàng để tìm nguồn khôi phục đất nước sau chiến tranh. Thấy thỏi vàng nào cũng mừng. Tìm ra đồng đôla nào cũng vui. Trung ương cử người vào giám sát chặt chẽ và chúng tôi vẫn liên tục báo cáo ra Hà Nội” - ông Ba Châu tức Lữ Minh Châu kể.
Sau ngày 30-4-1975, chính quyền Việt Nam cộng hòa để lại nhiều thứ. Đôla ở ngân hàng Mỹ, vàng đầy trong kho bạc Bến Chương Dương. Cơ sở hạ tầng miền Nam cũng còn gần như nguyên vẹn.
Thành phố Sài Gòn thì vẫn 100% như cũ, kể cả hàng chục ngàn doanh nhân, hàng chục ngàn cơ sở doanh nghiệp lớn nhỏ chẳng cái nào bị đốt phá.(Báo Tuổi trẻ)
Đoàn tiếp quản CSVN khi tiếp quản Ngân hàng quốc gia Việt Nam cộng hòa đã cảm thấy nhẹ nhõm và rất vui khi hầu hết sổ sách, chứng từ, tài liệu báo cáo hoạt động và tài sản ở các ngân hàng đều còn tương đối đầy đủ.
Thực tế không như một số tin đồn đã xảy ra như tiêu hủy, tẩu tán để quân giải phóng không thể tiếp quản được “mạch máu” nền kinh tế miền Nam.
Đến thời điểm 30-4-1975, tổng số vàng dự trữ quốc gia của Việt Nam Cộng hòa còn lại gần 22 tấn. Trong đó có 16 tấn vàng thoi trữ ở tầng hầm Ngân hàng Quốc gia và 5,7 tấn vàng gửi tại ngân hàng Thụy Sĩ.
Trong đó, tiền các loại thu được trong kho Ngân hàng Quốc gia 125 tỉ đồng, gồm cả những tờ mệnh giá 1.000 đồng in hình các con thú mới chuẩn bị phát hành vẫn đang niêm phong dưới tầng hầm Ngân hàng Quốc gia. Tiền quỹ lưu dụng 7,8 tỉ đồng và tiền quỹ của các ngân hàng tư nhân trên 19 tỉ đồng.
Đặc biệt, tổng dự trữ ngoại hối của chính phủ Sài Gòn cũ là 252,2 triệu USD, số dư có 138.798.820 USD do Ngân hàng Quốc gia và 26 ngân hàng thương mại gửi ở nước ngoài mà chủ yếu là Mỹ và Thụy Sĩ.
Tuy nhiên sau 1975, chính sách cấm vận của Mỹ đã phong tỏa hơn 97 triệu USD.
Nhiệm vụ quan trọng của đội ngũ tiếp quản là phải tìm cách thu hồi số ngoại tệ đang gửi ở nước ngoài của Ngân hàng Quốc gia Việt Nam Cộng hòa, khẳng định quyền thừa kế của Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa miền Nam Việt Nam...
THỂ CHẾ NÀO ĐẠI DIỆN CHO ĐẤT NƯỚC VIỆT NAM ?
Một trong những vấn đề gây tranh cãi nhiều nhất giữa người Việt với nhau khi nói đến cuộc chiến Việt Nam trong giai đoạn từ 1954-1975 là về tính chính danh của hai nhà nước ở hai miền Nam-Bắc Việt Nam.
Hiệp định Geneva 1954 nhấn mạnh việc tạm thời chia đôi nước Việt Nam tại vĩ tuyến 17 không đồng nghĩa với việc thiết lập ranh giới lãnh thổ và chính trị giữa hai miền Nam-Bắc.
Tháng 1, 1950, cùng với Trung Quốc và Liên Xô, các quốc gia cộng sản Đông Âu công nhận tính chính danh của Việt Nam Dân chủ Cộng hoà (VNDCCH) đối với lãnh thổ Việt Nam.
Cũng vào đầu năm 1950, Liên hiệp Pháp công nhận quyền tự trị và nền độc lập của Quốc gia Việt Nam (QGVN), tiền thân của Việt Nam Cộng hòa (VNCH), dựa trên một số hiệp ước được ký kết trước đó giữa hai nước vào năm 1949.
Đến tháng 2, 1950, Anh, Hoa Kỳ và một số nước Tây phương đều công nhận QGVN là thể chế lãnh đạo của nước Việt Nam.
VNCH đã từng xin tham gia vào LHQ từ đầu thập niên 1950. Sau khi chiến tranh Việt Nam kết thúc, VNDCCH cũng nộp đơn làm thành viên. Tuy nhiên, cả hai đều gặp phản đối từ thành viên thường trực của Hội đồng Bảo an.
Ngày 30/4/1975, chế độ VNCH bị thay thế bởi chính quyền của Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam (CHMN), nhưng vẫn giữ vị thế một nhà nước độc lập đối với VNDCCH tại miền Bắc.
Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam thực ra chỉ là con bù nhìn rơm của VNDCCH.Mục đích là để nâng cao uy thế chính trị trên bình diện quốc tế, tạo vị thế pháp lý để lãnh đạo nhân dân miền Nam.
Các chính phủ công nhận Chính phủ Cách mạng lâm thời Cộng hòa Miền Nam Việt Nam trong nửa đầu tháng 5/1975: Thái Lan, Thụy Điển, Phần Lan, Ấn Độ, Đan Mạch, Pakistan, Jamaica, Cyprus, Chính phủ liên hiệp dân tộc lâm thời Lào, Nigieria, Kuwait, Nhật Bản, Úc, Nepal, New Zealand, Anh, Ý, Pháp, Bỉ, Canada; ngày 18 là Jordan và Ấn Độ lập quan hệ ngoại giao.
Đến ngày 8/8/1975, Hội đồng Bảo an đã đồng thuận chấp nhận và đề cử với Đại Hội đồng LHQ cho cả hai quốc gia VNDCCH – Bắc Việt lẫn CHMN – Nam Việt được tham gia vào LHQ.
Như vậy chúng ta nhận thấy rằng, bằng nhiều hành động khác nhau, cả hai chính phủ VNCH và VNDCCH đã khẳng định tư cách quốc gia của mình trong giai đoạn chiến tranh Việt Nam từ năm 1954-1975.
Tuy nhà nước Việt Nam hiện nay chưa bao giờ chính thức công nhận chính thể VNCH nhưng CHXHCN Việt Nam lại liên tục công nhận tư cách quốc gia của VNCH một cách gián tiếp, qua việc thừa kế hoặc tiếp nhận tư cách thành viên của VNCH tại các tổ chức và định chế tài chính quốc tế.
Và VNCH với chính sách nhân bản của mình đã không hề để nợ lại cho VNDCCH và một thủ đô còn nguyên vẹn.
Nhưng nếu chính quyền Trung Quốc tiếp quản Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam theo Hiệp ước Thành Đô 1990 thì sao ?
Ngày 2 Tháng 9, 2014, khoảng 20 cựu giới chức quân nhân gửi kiến nghị lên Chủ tịch nước Trương Tấn Sang và Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng yêu cầu công bố những ký kết giữa Đảng Cộng sản Việt Nam và Đảng Cộng sản Trung Quốc mà đến nay vẫn là bí mật. Họ cho rằng những cam kết đó tổn hại đến chủ quyền đất nước. Ký tên trong lá thư ngỏ có Trung tướng Lê Hữu Ðức, Thiếu tướng Trần Minh Ðức, Thiếu tướng Huỳnh Ðắc Hương, Thiếu tướng Lê Duy Mật, Thiếu tướng Bùi Văn Quỳ, và Thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh.
Cuối năm 2014, 2 tờ báo Trung Quốc là Tân Hoa Xã và Thời báo Hoàn cầu, đã loan tin rằng ở cuộc gặp nhằm bình thường hóa quan hệ hai nước này, các nhà lãnh đạo Việt Nam đã "sẵn sàng chấp nhận để Việt Nam làm một khu tự trị của Trung Quốc". ( Wiki- Hội nghị Thành Đô)
Tất nhiên chính quyền Trung Quốc sẽ tiếp nhận một khoản nợ là 431 tỷ USD từ các Ngân hàng quốc tế chứ không được như VNDCCH tiếp nhận rất nhiều vàng và ngoại tệ từ VNCH.
Trung Quốc sẽ phải trả các khoản nợ này nhưng chúng sẽ không dại gì lấy ngân sách của nhà nước Trung Quốc ra trả. Tương tự như CSVN chúng cũng sẽ tiến hành ít nhất 3 lần đổi tiền để cướp xương máu của nhân dân Việt Nam. Tư bản đỏ Việt Nam sẽ không dại như tư sản Hoa Kiều . Chúng sẽ rút kinh nghiệm và tẩu tán tài sản ra nước ngoài để chống đổi tiền.
Và rốt cuộc chỉ là dân trong nước lãnh đủ. Dân nghèo thì không có tiền nên không sợ đổi tiền nhưng họ có sức lao động. Sức lao động cũng là một thứ tài sản để Trung Quốc bóc lột nhằm thanh toán các khoản nợ đã vay với các ngân hàng quốc tế.
Lúc đó Cáo Bình Ngô của Nguyễn Trãi sẽ lại tái diễn ở thế kỷ 21:
Bại nhân nghĩa nát cả đất trời,
Nặng thuế khoá sạch không đầm núi.
Người bị ép xuống biển còng lưng mò ngọc, ngán thay cá mập thuồng luồng.
Kẻ bị đem vào núi đãi cát tìm vàng, khốn nỗi rừng sâu, nước độc.
Vét sản vật, bắt chim trả, chốn chốn lưới chăng,
Nhiễu nhân dân, bẫy hươu đen, nơi nơi cạm đặt.
Tàn hại cả giống côn trùng cây cỏ,
Nheo nhóc thay kẻ goá bụa khốn cùng.

HÒA HỢP HÒA GIẢI LÀ ĐÂY ?

Chúng luôn mồm nỉ non" Ngày 30/4 có một triệu người vui và một triệu người buồn" .
Và giờ chúng bắt đầu lôi "một triệu người buồn" đó ra tòa để xử tội "Tuyên truyền chống nhà nước CHXHCNVN".
Đồng thời chúng cũng chửi thẳng vào điều 25 " Quyền tự do ngôn luận" mà hiến pháp CHXHCNVN do chúng đặt ra chả là cái cóc khô gì.
Một tòa án ngang nhiên vi phạm hiến pháp vẫn nghiễm nhiên hoạt động ở xứ rừng.
Cờ vàng ba sọc là lá cờ của "Quốc gia Việt Nam" là một chính thể hợp pháp duy nhất đại diện cho nước Việt Nam, dân tộc Việt Nam được quốc tế thừa nhận với hơn 90 nước.
Như vậy thì phải xử tội bọn treo cờ đỏ là "phản quốc " và tôn vinh lá cờ vàng là yêu nước chứ sao lại làm trái khoáy ?
À thì ra vì đây là phiên tòa của bọn bán nước xử những người yêu nước nên theo logic nó phải vậy.
Từ phiên tòa này có thể thấy rõ: Tất cả những kẻ "dân chủ cuội" được chính quyền bảo kê mới được phép sử dụng cờ vàng trên đất nước Việt Nam để lừa dân là đã có tự do ngôn luận, hòa hợp hòa giải. Những ai không cuội mà mang cờ vàng dù chỉ là một mảnh vải đều có thể bị công an cắt cổ chết như anh Nguyễn Hữu Tấn và bị bỏ tù như nhóm thanh niên An Giang này. Lời ông Thiệu nói bao giờ cũng đúng.

TẠI SAO TRUMP KHÔNG "CARE" KHI CÓ GẦN 130 NƯỚC PHẢN ĐỐI ?

Trunp đúng là một tổng thống cá tính bậc nhất Hoa Kỳ khi không "quan tâm" đến việc 130 nước bỏ phiếu phản đối quyết định của ông trong đó có rất nhiều đồng minh lớn của Hoa Kỳ. Lại còn dọa sẽ cắt viện trợ một số nước và tuyên bố dù kết quả có thế nào Mỹ cũng sẽ dời đại sứ quán về Jerusalem.
Trump quá ngầu dám vì Israel mà trở mặt với hầu hết các bạn vàng như Anh,Pháp, Đức, Nhật...Một số người Việt hải ngoại thiên tả cho rằng chẳng cần biết gì về chính trị chỉ cần biết một loạt các nước dân chủ lớn phản đối thì chắc chắn là Trump sai.
Vậy thì họ giải thích sao với việc các nước này cũng từ chỗ công nhận Quốc gia Việt nam là một quốc gia quay sang công nhận kẻ cướp nước VNDCCH khi chúng dùng bạo lực để cưỡng chiếm miền Nam. Trong khi đó Israel chỉ lấy lại đất tổ có từ trước đó và đã 6 lần kêu gọi đàm phán phân chia ranh giới trong hòa bình?Nhưng Palestine không đồng ý và chỉ muốn chiến tranh?
Thật ra Palestine cũng muốn Israel chiếm toàn bộ Jerusalem nhưng công nhận quyền công dân, quyền bầu cử của dân Palestine. Sau đó họ sẽ lợi dụng đa số để nắm lấy chính quyền và hướng Israel theo một chế độ độc tài thân Ả Rập. Điều này ngay chính CSVN cũng đã có âm mưu khi dùng các chính trị gia tạo một liên danh thân cộng để tranh cử tổng thống năm 1967.Rất may là liên danh ông Thiệu đã chiến thắng nếu không cộng sản đã lợi dụng nền dân chủ VNCH để chiếm miền Nam sớm hơn mà không mất một mủi tên hòn đạn.
Nhưng cái chính là Israel không chấp nhận Hồi Giáo sẽ len lỏi vào và phá nát Do Thái giáo, tín ngưỡng mà họ tôn thờ.
Các nước trong Liên Hiệp Quốc không hiểu nỗi thống khổ này của người Do Thái. Họ là một dân tộc thông minh, một quốc gia dân chủ và pháp trị. Sau cuộc chiến 6 ngày niềm tin không dễ thất bại và tín ngưỡng dân tộc đã ăn sâu vào máu những con người của một dân tộc chịu nhiều bất hạnh bậc nhất thế giới này.Họ không thể tha hương một lần nữa và không thể để dân Hồi Giáo lợi dụng nền dân chủ để trục xuất họ ra khỏi đất nước một lần nữa.
Đàm phán phân chia ranh giới có lẻ là biện pháp khả thi nhất. Người Do Thái khó có thể sống chung với Palestine.
Và có một vấn đề được đặt ra . Nếu như sau ngày 30/4/1975 người dân miền Nam và Sài Gòn noi gương Palestine để khủng bố ,đánh bom liều chết tấn công quân đội cộng sản theo cách "Thánh chiến' thì có lẻ giờ đây họ đã có ít nhất 130 nước công nhận Sài Gòn là thủ đô của họ và bè lũ cộng sản đã bị LHQ lên án?
Tiếc rằng dân miền Nam không quá cuồng tín như dân miền bắc tôn thờ tôn giáo CNCS để gây khủng bố ,ám sát và đập đầu chôn sống nên "Quốc gia Việt nam" của họ chỉ còn là hoài niệm.
Họ không có một ước vọng khát khao đến cháy bỏng ' Năm sau hẹn nhau về Jerusalem" như người Do Thái. Vì thế họ không đồng cảm được với dân tộc này ,trái lại đi bênh vực những kẻ khủng bố giống y như cộng sản.
Chỉ có Trump mới hiểu được người Do Thái mà thôi.

XUNG QUANH CHUYỆN LÁ CỜ CỦA NHÓM THANH NIÊN Ở AN GIANG

Một cây làm chẳng nên non.
Ba cây chụm lại nên hòn núi cao.
Đó là kinh nghiệm do ông cha ta rút ra và đã được ghi vào ca dao.Trong một cuộc đấu tranh để thay đổi một thể chế chính trị mang lại quyền tự quyết và một xã hội pháp quyền, thế giới cũng chỉ ra rằng đó là nhiệm vụ của cả dân tộc chứ không phải của một vài người hay một đảng phái chính trị.
Dân tộc này đã tin lầm một đảng chính trị có tên đảng CSVN nên đã hy sinh xương máu vô ích trong 3 cuộc chiến tranh. Hy sinh hàng triệu con người nhưng chỉ để đổi lấy một đất nước điêu tàn và có nguy cơ diệt chủng bởi ngoại bang.
Đảng chính trị ấy đang tạo tính chính danh bằng một lá cờ đỏ sao vàng 5 cánh. Đây là lá cờ xuất xứ từ quốc tế cộng sản chứ không phải Phúc Kiến gì cả. Lá cờ biểu trưng cho bạo lực cách mạng và cái đích hướng đến là thiên đường cộng sản mà ngày nay thế giới đã chỉ ra là cái bánh vẽ to tướng.
Nhưng dân tộc này trước khi cộng sản giành chính quyền đã có một đất nước tồn tại 2000 năm sau công nguyên. Đó là đất nước nước truyền từ Triệu Đinh,Lý ,Trần đến Lê, Mạc Nguyễn và cuối cùng là "Quốc gia Việt Nam".
Quốc gia Việt Nam là chính phủ chính danh cuối cùng của đất nước Việt Nam vì nó hội đủ các yếu tố: có dân số, có chủ quyền, có tính thừa kế chính thống và đại diện cho tất cả tầng lớp nhân dân trong nước. Theo Điều 1, Công ước Montevideo năm 1933, một quốc gia có chủ quyền phải có những đặc điểm sau: (a) dân số ổn định, (b) lãnh thổ xác định, (c) chính phủ, và (d) khả năng quan hệ với các quốc gia khác. Chính vì vậy "Quốc gia Việt Nam " đã được Nhật và Pháp trao trả độc lập, được khối Liên Hiệp Pháp công nhận và Hoa kỳ cũng như hơn 90 nước dân chủ công nhận sau đó. Và quốc gia này có một lá cờ làm biểu trưng : đó là lá cờ vàng 3 sọc đỏ.
Như vậy lá cờ vàng là lá cờ của dân tộc Việt Nam dù cho dân tộc này bị cộng sản chiếm. Tương tự như các lá cờ của Nga, Đức và Bungari...họ vẫn dùng lại lá cờ có từ trước khi chế độ cộng sản ra đời để đại diện cho quốc gia của họ sau khi chế độ cộng sản sụp đổ.
Vì thế sử dụng cờ vàng không phải là sử dụng cờ của VNCH. VNCH chỉ là kế thừa "Quốc gia Việt Nam". Theo điều 25 hiến pháp CHXHCNVN người dân có quyền tự do ngôn luận. Và công dân sống và làm việc theo hiến pháp. Đó là quyền con người. Quyền này là quyền tự nhiên như ăn, ngủ, đi đứng,nói , đại tiện, tiểu tiện. Không thể lấy lý do là đang bị cai trị, bị áp bức mà nhịn ăn, nhịn đi đại tiện, tiểu tiện được. Vì như thế con người sẽ chết.
Trong trường hợp các thanh niên An Giang bị chính quyền cộng sản kết án từ 3-5 năm tù một số lập luận của những người chống cộng sản nửa vời cho rằng các em này dại khi sử dụng cờ vàng, chọc giận chính quyền, hơn nữa VNCH cũng chẳng tốt đẹp gì. Không nên làm như thế để rước họa vào thân.
Chẳng biết ai dại đây. Chúng ta thử phân tích xem sao nhé.
Trước hết hành động này có vi phạm pháp luật của cộng sản không ?
- Không. Bởi vì điều 25 hiến pháp của cộng sản đã cho phép quyền tự do ngôn luận. Như vậy ai sai ? Chính là tòa án cộng sản sai vì đã vi hiến. Lập luận cho rằng CS sai nhưng vì chúng có trong tay pháp luật và hệ thống công an nên phải nhượng bộ chúng là sai lầm. Bởi vì thế giới đã khẳng định " Một xã hội của bầy cừu theo thời gian sẽ đưa đến chính quyền của loài sói". Anh nhượng bộ mà các con sói này trở nên hiền lành thì cũng nên làm. Nhưng trái lại anh càng nhượng bộ chúng càng trở nên vô pháp vô thiên và kết quả là kẻ bị thiệt hại chính là anh. Phản kháng là nền tảng của tự do.
Thứ hai hành động này có nên làm không?
Nên. Anh đấu tranh để tạo nên một xã hội tự do, đem lại quyền tự quyết mà một lá cờ của dân tộc anh cũng không dám mang ra để vận động toàn dân thì anh đấu tranh vì cái gì ?Chính lá cờ là một biểu trưng để tập trung sức mạnh toàn dân,phân rõ ý thức chính trị trong đầu người dân. Xem anh đứng về phía ai? Phía dân hay phía đảng cướp.
Thứ ba ; cộng sản đàn áp được người mang cờ vàng là do đâu ?
Bởi vì số lượng người mang cờ vàng quá ít. Không một chế độ nào có thể bỏ tù được cả một dân tộc. Vậy thì số lượng người sử dụng cờ vàng là hàng chục,hàng trăm ngàn người thì không một tòa án ,một nhà tù nào có thể xử hoặc bỏ tù được. Do vậy chính sự hèn nhát của đám đông đã đẩy số ít đó vào tù và tạo cơ hội cho tòa án vi hiến của cộng sản tính chính danh. Nếu họ xuống đường phản đối và mang theo cờ vàng chính quyền đã không dám xử những người này. Điều này cũng tương tự như Trần Huỳnh Duy Thức, mẹ Nấm, Trần Thị Nga ...sở dĩ bị CS xử tù cao vì họ quá đơn độc trước một dân tộc hèn nhát. Chính dân tộc này đã gián tiếp bỏ tù họ.
Thứ tư mang lá cờ ấy có cổ xúy cho bạo lực, phân biệt vùng miền hay không ?
Không. Vì đó là lá cờ chung cho cả 3 miền chứ không phải chỉ riêng VNCH. Những người miền Bắc kỳ thị vì họ ngộ nhận mà thôi. Tại sao không thể đoàn kết toàn dân cùng chung dưới một màu cờ khi lá cờ đó là của cha ông, không mang màu sắc bạo lực,phân biệt mà in rõ 3 vạch Bắc, Trung , Nam trên nền màu vàng truyền thống của dân tộc.
Đó là điều mà cộng sản sợ nhất. Chúng rất sợ dân tộc này đoàn kết lại để loại bỏ một đảng chính trị ăn bám, bán nước và độc tài. Tại sao không làm cho cộng sản sợ mà chỉ gãi ngứa chúng?
Do vậy các luận cứ kết tội những thanh niên An Giang là vô lý về tất cả các mặt, biện minh cũng sa vào ngụy biện. Đáng ra phải nhắm vào chính quyền đã bất chấp hiến pháp, bất chấp quyền con người thì họ lại co đầu rụt cổ lại để chui vào cái vỏ ốc nhằm tìm sự an toàn cho bản thân.
Không một dân tộc nào có thể an toàn cả nếu không chấp nhận trả phí cho cuộc đấu tranh vì tự do. Cái giá anh phải trả không phải ngày hôm nay mà là vài năm nữa. Và người trả cũng có thể không phải là anh mà là các thế hệ mai sau của chính dân tộc này.
Tại sao ngay bây giờ lại không thể trao ra ?

QUÂN ĐỘI NÀO NGU NGỐC NHẤT THẾ GIỚI ?

Trên thế giới hiện nay có các loại quân đội sau đây:
- Quân đội các nước dân chủ.
- Quân đội các nước độc tài cá nhân.
- Quân đội các nước độc tài đảng trị (cộng sản).
- Quân đội các nước Hồi Giáo.
Để xét xem quân đội các nước nào ngu ngốc nhất ta xét các tiêu chí sau đây :
- Chiến đấu cho ai ?
- Đánh ai ?
- Và chết như thế nào ?
Quân đội các nước dân chủ do thể chế chính trị đặt tổ quốc lên trên hết nên họ luôn chiến đấu cho tổ quốc vì vậy không hề ngu ngốc chút nào.
Ví dụ người lính Mỹ cho dù tham chiến ở chiến trường Iraq, Trung Đông hay bất kỳ đâu họ cũng chỉ chiến đấu cho các nhiệm vụ quân sự của nước Mỹ chứ không hề chiến đấu cho đảng Cộng hòa hay đảng Dân chủ. Và như vậy người lính không hề hy sinh để các chính trị gia của 2 đảng này trở nên giàu có. Tương tự người lính VNCH cũng hy sinh cho nền dân chủ đa đảng của miền Nam.
Quân đội các nước Hồi Giáo thường hy sinh cho tôn giáo của họ. Ít ra họ cũng có niềm tin vào các vị Thánh và như vậy họ cũng hy sinh cho đức tin của chính họ.
Chỉ có quân đội các nước độc tài là ngu ngốc nhất khi hy sinh cho một cá nhân hay một đảng chính trị cầm quyền.
Tuy nhiên quân đội các nước cộng sản lại vô địch vì ngu. Vì các lý do sau đây :
- Bị lừa bịp bởi thơ văn của bọn "chuyên láo'.
- Chết cho đảng nhưng cứ nghĩ chết cho tổ quốc.
Quân đội này ngoài việc làm các chiến sĩ quân đội dân chủ chết oan để bảo vệ tổ quốc họ đôi lúc không có việc gì làm lại quay sang đánh lẫn nhau, điều mà quân đội dân chủ do có hiệp ước Liên minh quân sự nên không hề làm. Ví dụ:
- Quân đội Liên Xô và Trung Quốc đánh lẫn nhau cuối thập niên 60 đầu 70.
- Quân đội Việt Nam và Khơ me đỏ cũng cùng một lò cộng sản Trung Quốc ra lại quay sang đánh nhau năm 1978.
- Quân đội Trung Quốc và quân đội Việt Nam quá rảnh không có việc làm nên quay sang dạy nhau một bài học năm 1979. Đánh xong chết hàng chục ngàn người rồi lại quay sang bắt tay nhau bình thường hóa như không có việc gì xảy ra. Đến nỗi lính chết cũng không được phong là liệt sĩ.
- Quân đội các nước cộng sản cũng chết nhiều nhất bởi chiến thuật biển người khi đảng độc tài thường xem tính mạng người lính chỉ là công cụ cho chúng đạt được quyền lực nên không cần tiết kiệm xương máu.
Kết luận : Người lính trong chế độ cộng sản là hy sinh vô ích nhất . Và đó cũng là loại quân đội ngu ngốc nhất thế giới.

Thứ Sáu, 15 tháng 12, 2017

BẤT TUÂN DÂN SỰ - CHÌA KHÓA ĐỂ THÁO GỠ BẾ TẮC CHO PHONG TRÀO ĐẤU TRANH DÂN CHỦ.

Nếu như dân mạng Việt Nam đang sa vào một cái chợ trời hỗn loạn đánh phá chửi bới chính quyền, chửi bới lẫn nhau trên mạng xã hội thì trên thực tế ,không phải họ chính người dân Việt Nam mới là bậc thầy về lý luận khi tìm ra phương cách để đối phó với một chính quyền đầy rẫy mưu ma chước quỷ và cả những thủ đoạn nham hiểm, xảo quyệt và bất nhân.
Không có thời gian bám internet, mạng xã hội để nghiên cứu về 198 phương pháp bất tuân dân sự mà thế giới đã sáng tạo ra để lật đổ các chế độ độc tài, chính những người lao động như công nhân, nông dân, tài xế mới ghi một dấu ấn đậm nét trong tiến trình đấu tranh giải thể chế độ độc đảng tại Việt Nam. Mai này nếu dân tộc Việt Nam giành lại được quyền tự quyết thì công đầu phải thuộc về họ chứ không hề là đội ngũ "trí thức" Việt Nam.
Ngày 11 tháng 4 năm 2017 người dân Nghệ An, Hà Tĩnh đạt được một thắng lợi vẻ vang trước chính quyền CSVN, nhờ vào chiến thuật biểu tình và bất tuân dân sự. Cho rằng “không đi mét đường BOT nào vẫn phải đóng phí”, hơn 200 hộ dân huyện Nghi Xuân, tỉnh Hà Tĩnh, gửi đơn đến các cơ quan chức năng khiếu nại việc thu phí tại trạm thu phí Bến Thủy sáng 9-4.
Bộ Giao Thông Vận Tải đã có cuộc họp khẩn với Uỷ ban nhân dân tỉnh Nghệ An, Hà Tĩnh, Tổng Công Ty Xây Dựng Giao Thông 4 (Cienco 4) nhằm giải quyết vấn đề thu phí dịch vụ BOT khi xe cộ lưu thông qua cầu Bến Thuỷ 1.
Từ cuối tháng 12/2016, hàng trăm người dân sống hai bên cầu Bến Thuỷ 1 đã mang nhiều băng rôn và dùng xe ôtô chặn ngang cầu Bến Thuỷ 1 biểu tình nhằm phản đối việc Tổng công ty 4 thu phí giao thông vận tải khi qua cầu mặc dù người dân không sử dụng công trình BOT. Các tài xế lái xe cũng đã làm tê liệt giao thông khi qua cầu Bến Thuỷ 1 bằng cách trả tiền lẻ 500₫, 1000₫ nhằm kéo dài thời gian với mục đích phản đối nhà cầm quyền tiếp tục để Tổng công ty 4 thu phí.
Cuối cùng Bộ Giao Thông Vận Tải cho biết việc thực hiện giảm 100% phí dịch vụ sử dụng đường bộ sẽ được áp dụng từ ngày 24/4/2017.
Phương thức phản kháng đầy sáng tạo này của người dân Nghi Xuân đã được áp dụng và lan rộng sang nhiều lãnh vực khác. Đến tháng 8 - 9/2017 và từ đó đến nay, hàng loạt cuộc phản kháng khôn khéo nhưng có hiệu quả đã được giới lái xe ứng dụng thành công ở nhiều trạm thu phí BOT trên nhiều vùng…
Càng về sau này, yếu tố tổ chức và hơn nữa là tổ chức có kỷ luật chặt chẽ càng nổi lên trong những hoạt động bất tuân dân sự. Mối dây liên lạc và phổ biến kinh nghiệm đã hình thành càng rõ rệt giữa các nhóm lái xe ở các tỉnh thành, đặc biệt được chi tiết hóa về cách thức dùng tiền lẻ để trả tiền thu phí và cách “câu giờ” càng lâu càng tốt… Công an đành đứng ngoài cuộc mà không còn dám hầm hè đe dọa lái xe như trước đây. Một số chủ trạm BOT đòi truy tố lái xe nhưng nếu công an làm như vậy lại trái luật. Không còn cách nào khác, một số trạm thu phí đã phải “xả trạm”, để dòng xe lưu thông qua trạm mà không thu phí…
BOT Cai Lậy là một trường hợp cụ thể và mới nhất. Nhà nước CSVN cho lập đường tránh Cai Lậy và tráng một lớp nhựa trên Quốc Lộ 1A rồi cho đặt trạm thu phí ngay trên Quốc Lộ.Ngay khi trạm thu phí mở cửa ngày 1-8-2017, BOT Cai Lậy đã gặp phản kháng liên tục, có tổ chức, được sự ủng hộ của dư luận, truyền thông, báo chí và của cả giới chức cầm quyền địa phương.
Sau hai tuần lễ BOT Cai Lậy bị liên tục phản kháng, lưu thông ứ đọng, nhiều lần phải xả cửa và cuối cùng phải đóng cửa và mở trở lại .BOT lại là ổ của tham nhũng. Vì thế báo chí trong nước dường như được Đảng Cộng sản cho phép nhanh chóng đưa hầu hết các thông tin về BOT.
Ngày 13/9/2017 trạm thu phí tuyến tránh TP Biên Hòa trên quốc lộ 1 (huyện Trảng Bom, Đồng Nai) bị các tài xế phản ứng bằng cách dùng tiền lẻ để mua vé qua trạm khiến xe ùn tắc, chủ đầu tư phải xả trạm.
Sự khác biệt về mức độ trắng trợn chà đạp luật pháp của hiện tượng trên là trong rất nhiều vụ các chính quyền địa phương dùng lực lượng công an và cả quân đội để cưỡng chế giải tỏa người dân nhằm trưng thu đất đai, cơ chế này vẫn được dựa trên một số văn bản mang tính pháp quy của chính quyền (quy hoạch, quyết định giải tỏa, quyết định bồi thường…), cho dù không ít văn bản như thế là bất hợp lý hoặc rất bất công. Nhưng đối với trường hợp BOT Biên Hòa, đã không có bất kỳ văn bản pháp quy nào từ phía chính quyền được nêu ra để chứng minh là hành động trả tiền lẻ của lái xe là vi phạm pháp luật.
Như vậy chống thu phí ở Bến Thủy, Cai Lậy , Biên Hòa đều là mẫu mực của phản kháng bất tuân dân sự. Chính quyền cộng sản lo sợ phong trào sẽ lan nhanh trên diện rộng nên tìm cách lấp liếm bằng cách cho DLV phao tin là Việt Tân đã nhúng tay vào phong trào này.
Nếu thật như thế thì Việt Tân đã có công rất lớn vào việc diệt tham nhũng cho đảng và giúp dân đòi lại lẻ công bằng. Tuy nhiên có lẻ phong trào này đều xuất phát từ trí tuệ của nhân dân.
Chính nhân dân đi nhanh hơn mạng xã hội mới dám nghĩ, dám làm và không hề đổ thừa, ngụy biện như cư dân mạng. Họ sẽ dạy cho các "anh hùng bàn phím" hiểu thế nào là bất tuân dân sự phản kháng chế độ độc tài chứ không hề đợi cư dân mạng tuyên truyền.
Tất cả mọi cuộc cách mạng đều bắt đầu từ thiểu số. Tiếc rằng thiểu số ấy không phải là dân mạng Việt Nam.