Nguyễn Tiến Dân.
Đinh La Thăng, tốt Phúc. Mả nhà ông, chắc táng Hàm Rồng. Bởi thế, ông thăng quan – tiến chức, còn nhanh hơn cả diều đứt dây. Sau Đại hội Đảng lần thứ XII, không qua bầu – bán, ông ngồi thẳng 1 phát, vào cái ghế Bí thư thành ủy Sài gòn.
Quyền cao – chức trọng. Nhưng, ông vẫn giữ, cái tác phong sôi nổi của 1 anh cán bộ Đoàn. Đi đến đâu, cũng thích khoa trương – Làm việc gì, cũng thích khoe mẽ. Lời ông nói ra – Cảnh ông xuất hiện, đều được giới truyền thông, cập nhật từng phút. Bởi, ông gắn bó máu – thịt với họ. Hứng chí, là có thể, gọi nhau cùng đi chơi. Chơi bời, cũng có phân công – phân nhiệm, rõ ràng: Ông nhặt rác, còn họ chụp hình. Số rác, mà ông nhặt được, thấm vào đâu, so với số phóng viên đi cùng. Ấy vậy, ngày hôm sau, tất cả các tờ báo lớn, đồng loạt đưa tin và có ảnh đính kèm: Bí thư Thành ủy, đang hành nghề, hốt rác. Thương ông, Thiên hạ, xả rác ra đường nhiều hơn. Họ muốn ông, có thu nhập ổn định, từ nghề tay trái. Bởi họ biết, tiền lương của Bí thư Thành ủy, chỉ khoản, trên dưới hai chục triệu đồng. Sao có thể, đủ tiêu.
Bên cạnh đó, ai cũng ngóng chờ, để được xem tiếp, cái video clip: Ông cởi trần trùng trục – mặc độc cái quần xà lỏn rộng thùng thình – ngụp lặn đi móc cống. Để, chống úng ngập, cho Sài gòn. Nếu có ngày ấy, chắc chắn, cả Xã hội sẽ nổ tung. Ngày ấy, là ngày tàn – ngày chấm dứt sự nghiệp của những cô gái chân dài. Chuyên kiếm ăn, bằng cách: để hở tí – để hở bướm, trên các trang báo chính thống của Đảng CS. Những cô gái, muốn tìm kiếm sự nổi tiếng, bằng những câu chuyện tình ái lăng nhăng, tỷ như tranh vợ – cướp chồng, cũng chỉ còn có mức, ngậm ngùi sang Châu Phi, mà lập nghiệp.
Ngày ấy, chưa đến. Nhưng, sự nổi tiếng của ông, đã đến từ lâu lắm rồi. Và, chưa hề, có dấu hiệu hạ nhiệt. Ông, cũng là một trường hợp, cực kì hiếm hoi: Là lãnh đạo CS, nhưng lại được rất nhiều fan hâm mộ.
Bất hạnh thay, trong số những người nhẹ dạ – cả tin ấy, lại có cả Sư Tử nhà mình. Ngay cả khi, được mình gãi chân, nàng vẫn say sưa, kể chuyện về ông. Khản hết cả giọng, nàng bắt mình, viết “thu hoạch”. Hẹn, sau 3 tiếng trống, phải nộp bài. Nàng đâu có ngờ, còn nhanh hơn cả “Trạng Quỳnh vẽ giun”, chỉ sau 1 cái ngáp của nàng, mình đã nộp bài. Nội dung, chỉ độc 1 câu: “Chó mực, ở đâu cũng đen”. Bị mình cho 1 gáo nước lạnh, nàng căm lắm. Ngay lập tức, ra đòn trừng phạt. Nàng nhốt mình vào nhà kho và bắt viết “Tường trình”, để nói rõ luận điểm đó. Mình khiếu nại: “Cộng sản, cũng không bắt nhốt anh. Dám làm việc ấy, em còn ác hơn cả cái lũ Cộng sản”. Nhưng, nàng vẫn bỏ ngoài tai và đe: “Viết xong, cho ra. Không xong, ngồi chơi với muỗi”. Cực chẳng đã, mình phải viết, cái bản Tường trình này.
Việt nam quốc – Hà nội tỉnh – Đống đa quận – Láng hạ phường
BẢN TƯỜNG TRÌNH
Kính gửi Sư Tử.
Thủ lĩnh Tối cao, trong cái gia đình, gồm có 4 người của nhà chúng mình.
Từ xưa đến nay, anh vẫn nghĩ: Mụ thông minh, vĩ đại và sáng suốt, còn hơn cả cái lão, mà Thiên hạ vẫn khinh bỉ, gọi nó là thằng Lú. Hôm nay, chẳng biết, mụ ăn phải bùa mê – thuốc lú gì, cho nên hồ đồ. Từ đó, đi ca ngợi Đinh La Thăng. Một tay, ăn tục – nói phét, có hạng.
Mụ nói rằng: “Hãy nhìn, việc ông Thăng làm”. Câu này, đâu có gì mới. Tổng thống Việt nam Cộng hòa, ông Nguyễn Văn Thiệu, đã từng nói như thế: “Đừng nghe, CS nói – Hãy xem, CS làm”. Làm ở đây, là làm cho Dân – cho Nước, chứ không phải, làm trò mèo.
Trong quá khứ, ông Thăng, danh tiếng lẫy lừng: “Ăn, như Rồng cuốn – Nói, như Rồng leo – Làm, như Mèo mửa”.
1- Khi mới lên nhậm chức, Đinh La Thăng, ra khẩu dụ: Cấm cán bộ, đi chơi golf – Cấm dùng xe công, đi lễ chùa – Cấm lê la hàng quán, trong giờ làm việc… Và, ông lấy mình, làm tấm gương.
Sáng ngày 05/05/2012. Chiếc trực thăng EC225, chở “Tư lệnh” Đinh La Thăng, ra đảo Trường sa Lớn. Để, đi “công tác”. Sư tử không biết, chứ ở đó, chỉ có mỗi một cái sân bay và gần như, bị bỏ không. Chẳng có 1 công trình giao thông trọng điểm nào, ở tầm cỡ Quốc gia. Khiến ông Bộ trưởng, phải ra tận nơi kiểm tra và đốc thúc tiến độ. Ông, ra lễ Chùa và dự bữa cơm liên hoan với lính đảo. Trong bữa cơm, có màn uống rượu theo kiểu giáp tí (trai – gái vòng tay và áp vú vào nhau), rồi kiểu giáp thân (trai – gái vòng tay và áp rốn vào nhau). Đây là kiểu uống rượu, ở các quán bia ôm, từ những năm cuối của thế kỉ thứ XX. Bây giờ, kể cả những gã quê 1 cục, cũng chẳng thấy ai làm. Không hiểu sao, ông vẫn làm và cổ vũ mọi người, cùng làm điều đó. (Chỉ có 1 chuyện không rõ: Đại diện phái đẹp, là thứ “hàng xách tay” của ông, hay họ là chị em phụ nữ, ở trên đảo?)
Đinh Tư lệnh, cưỡi chuyên cơ ra biển. Thực chất, chỉ để đi lễ Chùa, ăn hải sản tươi sống và đàn ca – sáo nhị. Trong cái hoàn cảnh, Đất nước còn nghèo kiết xác và nợ như Chúa Chổm. Ta mới thấy: Cán bộ CS, còn sướng hơn cả Tiên.
Thế mới biết, nói 1 đằng – làm 1 nẻo, là bản chất của cán bộ CS. Bất kể, họ ở cương vị nào. (Mời xem lại: Phút ngẫu hứng của Bộ trưởng Thăng ở Trường Sa).
2- Ông Thăng, đa tài. Vì thế, được Nhà nước CS, cử giữ ối trọng trách. Khi thì làm Chủ tịch Hội đồng quản trị Tổng công ty Sông Đà. Lúc thì được phân chức Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Dầu khí Quốc gia Việt Nam. Dưới cái sự lãnh đạo tài tình của ông, cả hai Tập đoàn này, đều sụm bà chè. Nhất là, Tập đoàn Dầu khí. Chỉ có mỗi việc, hút Dầu lên để bán, mà cũng thua lỗ chổng cu. Và, thất thoát, hàng chục nghìn tỷ đồng của Nhân dân. Nhiều cán bộ, ở 2 tập đoàn này, bị trừng phạt nặng nề. Riêng ông, vẫn lọt lưới. Không những thế, còn được lật cánh, về trấn nhậm cái chỗ thơm tho hơn. Đó là, Bộ GTVT.
Từ đó, ông bắt đầu, thể hiện tài năng của mình. Dưới thời của ông, nhiều tuyến đường đẹp, đã được hoàn thành. Nhiều người nông nổi, trong đó có mụ, lại mù quáng, mà tin tưởng rằng: “Có ông, nên mới có những con đường đó”. Thật hồ đồ. Những con đường đó, đã được lên kế hoạch và khởi công, từ hàng chục năm trước. Đến thời Đinh Tư lệnh, nó đã sắp hoàn thành. Việc của ông, là khánh thành nó. Ấy vậy, nghe dư luận tán tụng, ông không hề cải chính. Một mình, nhận công.
Người có lòng tự trọng, không ai, hành xử như vậy.
3- Thưa Sư Tử. Tự cổ chí kim, doanh nhân, được phân hạng như sau:
Bậc Thánh nhân, có thể “tay không mà bắt giặc”.
Hiền tài, “tiền ít, vẫn làm được việc lớn”.
Người thường. “tiền đến đâu, làm được đến đó”.
Kẻ ngu dốt, “mua đắt, nhưng còn bán được, với cái giá rẻ”.
Còn những kẻ, ngu ngoại hạng, chúng mang đồng nào đi kinh doanh, là cụt sạch đồng vốn ấy. Không những thế, chúng còn ôm cả 1 đống nợ về, cho Đất nước.
Anh chỉ đưa ra, 1 ví dụ: “Đường cao tốc 12 làn xe của Dubai, có giá thành là 4 triệu USD/km và dùng trong 50 năm. Đường cao tốc Việt Nam, nhiều nhất chỉ có 6 làn xe. Nhưng, giá thành làm ra nó, khoảng 20 triệu USD/km và chỉ dùng được có 2 năm”.
Đối chiếu với cái bảng tiêu chuẩn trên, mụ hãy tự xếp loại, cái “thần tượng” của mình. Cho dù, thiên vị ông ta đến đâu, mụ có dám, xếp ông ta, ở 3 cái hạng đầu tiên hay không?
4- Thì cứ cho rằng: Nghề chính của ông Bộ trưởng, đâu phải là Kinh doanh. Nghề chính của ông ta, là công tác Quản lý. Thì hãy xem, ông ta đã làm được cái gì, trên chức trách của mình:
a- Chính ông, đã từng bổ nhiệm Dương Chí Dũng, vào cái chức Cục trưởng Cục Hàng hải Việt Nam. Cho dù trước đó, ông Dũng không có công tích gì đặc biệt và chẳng làm được một cái gì, cho ra hồn. Nếu không muốn nói, là ngược lại. Chữ kí bổ nhiệm, còn chưa ráo mực: Dương Chí Dũng, đã phải vào tù và nhận án dựa cột.
Đến lúc này, Đinh Tư lệnh, bai bải chối tội: “Trong ngành tất cả các đánh giá cán bộ cuối năm và hàng năm ông Dũng đều được nhận xét rất tốt” và “Thực tế đến trước khi có kết luận của Thanh tra Chính phủ, chúng tôi (bộ trưởng bộ GTVT Đinh La Thăng) hoàn toàn không nhận được bất kỳ thông tin gì từ thanh tra, công an hay đơn tố cáo ông Dũng”. Chối được tội. Nhưng, nó lại lòi ra cái khác, còn tệ hại hơn nhiều: “Đinh Tư lệnh, công khai, tự nhận mình, có tai như điếc – có mắt như mù. Do đó, chẳng có biết cái quái gì, về cấp dưới cận kề”. Và, trình độ dùng người của ông, ở dưới mức phọt phẹt.
b- Khi mới lên nhậm chức, ông hùng hổ tuyên bố: “Bộ Giao thông sẽ tập trung giải quyết ba khâu đột phá chiến lược. Thứ nhất là đầu tư xây dựng hạ tầng giao thông, thứ hai là tình trạng tai nạn giao thông, thứ ba là ùn tắc giao thông. Tôi sẽ thực hiện quyết liệt ba vấn đề trên”.
Tạm thời, không nói đến khâu đầu tiên. Bởi, có tiền, thằng ngốc nào cũng xây dựng được đường xá. Vấn đề là, giá thành và chất lượng của nó, có tương xứng với nhau hay không? Hai khâu sau, mới đòi hỏi, tài năng thực sự của người lãnh đạo. Sư Tử có biết, “thần tượng” của mình, đã đề xuất, những giải pháp gì không?
– Bắt cả Xã hội, đi xe bus. Của đáng tội, sau đó, Đinh Tư lệnh có đi thử 1 lần. Một lần thôi, cũng đủ để lão khiếp vía. Lão, cạch đến già. Chẳng dám, trèo lên xe bus nữa. Lão còn chẳng muốn đi, thì ai muốn đi. Giải pháp này, coi như thối.
– Thu thuế và phí thật nặng, nhằm vào các phương tiện giao thông của cá nhân. Ai không chịu nổi, hãy treo ôtô và xe máy của mình, lên gác bếp. Để… đi bộ. Ai muốn “thể hiện lòng yêu nước”, hãy móc hầu bao ra, để Đinh Tư lệnh, trấn lột.
Dư luận, phản ứng quyết liệt. Điển hình, là ca sĩ Mỹ Linh: “Thuế chồng lên thuế, phí chồng lên phí, chất lượng công trình giao thông chưa tương xứng với những khoản tiền mà dân phải đóng”. Cuối cùng, Mỹ Linh kết luận, bằng một câu xanh rờn: “Đề xuất giải pháp đó, theo tôi, chứng tỏ anh Đinh La Thăng quá kém cỏi!”
– Đổi giờ học – giờ làm. Giải pháp này, khiến cả Xã hội nháo nhào. Nhất là, bọn trẻ con. Tâm – sinh lý của chúng, bị xáo trộn. Còn cha mẹ các cháu, lệch pha đưa đón con. Khiến họ, mệt mỏi vô cùng. Trong vụ này, ông được Thiên hạ khen, là biết đẽo chân, cho vừa giày.
– Không biết cách tổ chức giao thông, cho nên: Đường tắc ở đâu, ông sai lính, bắc cầu vượt ở đó.
… và …
Giải pháp mà ông đưa ra, quá nhiều. Giải pháp nào, cũng quá đỉnh. Bởi thế, cho đến tận bây giờ: Ách tắc giao thông, vẫn không hề thuyên giảm. Còn tai nan giao thông, vẫn tăng trưởng, 1 cách… cực kì bền vững.
c- Chính ông, đã từng thổ lộ: “Có anh em nói vui, nếu giao việc khai thác cảng, luồng lạch thì tụi em móm”.
Câu chuyện này, nói lên cái yếu kém của ông. GTVT, có đường bộ – đường sắt – đường sông – đường biển và đường hàng không. Trong các loại hình vận tải ấy: Các ông, chỉ chú trọng đầu tư vào đường bộ và đường hàng không. Vì sao vậy? Bởi, làm đường – xây sân bay – mua tàu bay, toàn những thứ, tiền tươi – thóc thật. Vừa dễ chén, lại chén món nào, ra món đó. Ba loại hình vận tải còn lại, chén được ít. Nên các ông, đếch cần. Cho dù, nước ta có hệ thống sông ngòi chằng chịt và bờ biển kéo dài. Bên cạnh đó, ngành đóng tàu, đã được đầu tư trang thiết bị rất lớn, vào hạ tầng cơ sở. Nhưng, đang phải sống ngắc ngoải, vì không có việc làm. Đường sắt, cũng chẳng khá hơn gì.
Một ông Bộ trưởng GTVT thông minh, phải biết cân đối và phát triển 1 cách hợp lí, giữa các loại hình vận tải. Xuất thân của ông, là 1 anh cán bộ Đoàn, với sở trường: Cờ – Đèn – Kèn – Trống. Bắt ông, làm một Bộ trưởng tốt, quá bằng, bắt chó đi kéo cày.
d- Người ta bảo, ông là 1 nhà lãnh đạo gần dân và biết lắng nghe ý kiến của Nhân dân. Đếch phải thế đâu. Chẳng qua, ông dốt. Nên, không tự tin, ở chính mình. Gặp 1 bà cụ, ông cũng hỏi: “Mẹ có gì muốn chỉ đạo, chúng con xin thi hành”. Nghe xong, không muốn tin, vào cái tai của mình nữa.
Xưa, bị một lão tiều phu chỉ đạo, nước Nam mình, đã suýt ra tóp. Nay, để một bà già cốc đế chỉ đạo, không biết, dân Sài gòn, sẽ bị dắt đi về đâu. Lại nữa, nếu bà cụ buột miệng, mà nói rằng; “Tao chỉ mong, tụi Mỹ, nó quay trở lại. Để dân tao, đỡ khổ”. Không biết, ông có trở mặt, mà cho bà cụ, vào bót hay không?
Tóm lại, “thần tượng” của mụ, có cái năng khiếu đóng kịch bẩm sinh. Ở các nước Văn minh, nghề nghiệp của ông ta, là diễn hài cùng Chí Trung, trên sân khấu. Chỉ có ở Việt nam, cái loại Tài – Đức như Đinh Tư lệnh, mới có thể, trèo được lên đầu – lên cổ Nhân dân.
Đinh Tư lệnh, là thế. Sếp của ông ta, chẳng khá hơn gì. Tuy mang danh Giáo sư – Tiến sĩ, nhưng “cứ nói ra một câu, thiên hạ lại chửi đến mười câu”. Xem thế mới biết: CNCS, quả thực, là Thiên đường của các ông ấy. Trừ, Nhân dân.
5- Khi nào, đi họp Hội cổ động viên của Đinh Tư lệnh, xin Sư Tử, gửi mấy dòng này của anh, tới ông ta:
Thưa Đinh Tư lệnh.
Người xưa nói: “vàng thật, không kêu”. Ông và lão, không phải là vàng thật. Chúng mình, đều là thùng rỗng. Bởi vậy, chúng mình, ai cũng kêu thật to. Lão, là phó thường dân, chẳng ai chấp làm gì. Còn ông, là 1 chính trị gia, chẳng nên làm như thế. Những trò lặt vặt của ông, không thể, làm cho Sài Gòn tốt hơn được đâu. Ngược lại, nó còn làm hại, cho sự nghiệp của ông nữa đó. Thương ông, lão bảo ông câu này:
– Sách “Đại học” của Trung hoa, có viết: 其本乱而末治者,否矣. Kì bản loạn, nhi mạt trị giả, phủ hĩ. Tạm dịch: Một cái cây, đã bị thối gốc, thì cành – lá của nó, đều phải rũ héo. Thảng nhược, trên cành của nó, vẫn còn có những cái lá xanh rì. Đích thị, những cái lá ấy, mới được gắn vào cành, bởi keo “con voi”.
CNCS của các ông, theo đánh giá của chính ông Nguyễn Văn An: Nó bị “lỗi hệ thống”. Nghĩa là, nó bị thối, từ gốc rễ. Các bánh răng của cỗ máy CNCS, được làm thủ công, bằng thép tôi non. Đã thế, còn sứt mẻ hàng loạt. Do đó, nó rệu rã lắm rồi. Khi nó đang vận hành, xin Đinh Tư lệnh, đừng có mó tay vào. Nó mà bung ra, thì ông bỏ mẹ.
Hãy làm theo cách này, tốt hơn: Tra thêm dầu mỡ của cái hãng, có tên là “tham nhũng” vào. Rồi để mặc nó, chạy xịch xà. Được ngày nào, hay ngày ấy. Đợi khi, Nhân dân sắm được cỗ máy tinh vi và hiện đại hơn: Lẳng mẹ nó cỗ máy hỏng ấy, vào sọt rác của Lịch sử. Bởi, “Cộng Sản, không thể nào sửa chữa. Mà, cần phải, đào thải nó”. Đó là, lời của cố Tổng thống Nga, ông Boris Yeltsin.
Đông tây – kim cổ. Chí nhớn gặp nhau. Cả Nguyễn Văn An, lẫn Boris Yeltsin, chỉ được cái nói đúng. Họ, đều là, những tay bợm cả.
– Lão khuyên ông: Trước mắt, ông hãy cắt mẹ nó cái “đường dây nóng” đi. Càng để lâu – càng chết.
Lão xin hỏi ông: Chứ từ đó đến giờ, ông đã tiếp nhận được bao nhiêu nguồn tin và giải quyết được bao nhiêu phần trăm, trong cái số đó? Quần chúng, chắc cũng tố với ông, hàng loạt cán bộ CS tham nhũng. Ông có dám, ngồi xổm lên cái Chỉ thị 15 nào đó, để xử lí chúng không?
Ngay cả khi, ông dám liều, cũng vẫn phải khuyên ông: “Cọp mạnh, khó địch được Cáo bầy”. Huống chi, ông không phải, là Cọp. Còn Sài gòn – Gia định, là nơi Địa linh – Nhân kiệt. Anh hùng ở đó, không phải Cáo. Mà toàn là Sư Tử cả. Thân cô – thế cô, lại thêm tài hèn – trí cùn, muốn lập công – danh ở đất Sài gòn, đâu có dễ. Biết điều, hãy khép cái mồm lại. Sống khiêm tốn và hòa đồng với mọi người. Trong điều kiện có thể, hãy: Chăm lo cho Nhân dân – Thực hiện ý nguyện của họ. Tuấn kiệt trong Thiên hạ, sẽ theo về. Công danh, khả lập.
Còn, nếu chỉ cậy vào cái lệnh bài Ủy viên Bộ Chính trị, để lên mặt với dân Sài gòn: E rằng, nằm trên băng-ca, để quay về được đến đất Bắc, ấy là, đã quá may mắn rồi.
__15-3-2016_