Thứ Năm, 28 tháng 11, 2019

MỘT ĐẤT NƯỚC VÔ CẢM.

Trần Huỳnh Duy Thức tuyệt thực trong tù đến ngày thứ 33, nếu như ở các nước khác sẽ gây một chấn động lớn đánh vào lương tri con người. Nhưng với người Việt Nam thì không, họ bảo tuyệt thực với cộng sản chỉ hại thân chẳng ích gì.
Thế tại sao hòa thượng Thích Quảng Đức tự thiêu lại gây chấn động cả thế giới, đến cả tổng thống Mỹ và tòa thánh Vatican cũng xúc động?
Tại sao thanh niên Hồng Kông lại để di chúc và nhảy lầu để đánh động lương tâm hơn 7 triệu dân Hồng Kông xuống đường ?
Tại sao cách mạng mùa xuân Ả Rập lan rộng khắp 4 nước Trung Đông lại bắt nguồn từ vụ tự thiêu của một anh bán rau ?
Tự thiêu chẳng mảy may tổn hại, không làm chế độ độc tài rụng một cái lông chân. Nhưng tự thiêu lại đánh động bản ngã trong tâm thức con người. Tất cả loài người trên trái đất này đều tham sống sợ chết. Khi không có một lý tưởng soi đường đa số đều chọn cách sống nhục, sống hèn, sống cúi đầu chấp nhận làm thân trâu ngựa, miễn là được sống. Nhưng khi có người coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, đốt lên ngọn lửa soi sáng tâm thức họ thì họ không còn sợ chết nữa. Chính vì vậy đám đông vốn chỉ biết đến dục vọng, tứ khoái tầm thường bỗng nhiên thức tỉnh để đứng dậy quật khởi, làm nên những điều mà cả thế giới phải khâm phục.
Đó là những dân tộc nhạy cảm với đồng loại và có tư duy chính trị cao. Khi những người cất lên tiếng nói của mình trước cường quyền để bảo vệ lợi ích của một dân tộc, để rồi bị chính quyền độc tài bắt nhốt, kết án bất công, bị giam cầm từ nhà tù này sang nhà tù khác ...cái họ sợ nhất không phải là bản án của bọn độc tài mà chính là nỗi vô cảm của đồng bào mình. Có khi sau chấn song sắt nhà giam trong những đêm cô đơn ở xà lim họ sẽ tự vấn mình hy sinh cho một dân tộc như vậy có dại dột lắm không?
Tại sao có những kẻ phải bị giam cầm 16 năm trong tù, trong khi những kẻ khác lại ở bên ngoài thỏa thích sống theo bản năng của loài vật? Đất nước là của chung chứ đâu của riêng ai ?
Và thế là sự vô cảm đã làm hại chính họ, để rồi những nỗi oan mất đất , mất nhà vì cướp ngày, nỗi đau của người mẹ có con bị tử hình oan, bị ung thư, tai nạn giao thông...đã không còn ai lên tiếng đấu tranh, mạnh ai nấy sống.
Mới nhất là cái chết trong thùng xe của 39 nạn nhân. Chính phủ Anh không thể bỏ tiền của dân Anh để đưa nạn nhân về quê, chính phủ CSVN thì xem mạng dân như đàn lợn, giống y chính phủ Trung Quốc 19 năm trước với 56 người dân Phúc Kiến?
Cuối cùng có lẻ những người dân Việt phải gánh chịu hậu quả cho sự vô cảm trước đồng loại của mình. Họ chẳng mảy may xúc động trước một án tù của một người trí thức yêu nước nào đó thì sẽ có một ngày tai họa giáng xuống đời họ cũng sẽ nhận được một sự im lặng tàn nhẫn, đáng sợ y như vậy.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét