Tròn
một năm đến với Facebook.Vui lắm ,buồn cũng nhiều.Có những bạn bè bỏ ta
đi như những dòng sông nhỏ...Nhưng cũng có những bạn bè mới,những đồng
cảm mới.
Nhớ thuở cắp sách tới trường,cứ nghĩ một xã hội tốt đẹp là
xã hội không có giai cấp,không có người bóc lột người.Lớn lên rồi mới
biết đó là những điều không tưởng.Một sự chuyển biến về nhận thức khi
nhận ra rằng một chế độ xã hội chỉ tốt đẹp khi người dân có quyền thay thế xã hội đó.Thấy đúng thì cứ làm ,cứ đi...dù ai nói ngả nói nghiêng...
Viết trên FB cũng chỉ là một cách để giải bày,khi suy nghĩ đã tràn
đầy.Chẳng phải để 'bán chữ kiếm cơm" cũng chẳng vì háo danh,ham
lợi...nên đôi khi cũng chẳng muốn tag vào ai.Cũng chỉ là xuất phát từ
một suy nghĩ cá nhân:
Có khi nào bạn nghĩ rằng ngòi bút.
Đem chút hương thơm sưởi ấm cho đời.
Góp ân tình ngăn một giọt lệ rơi.
Để thấy cuộc đời còn đáng sống.
Để thấy lòng người chẳng còn đáng sợ.
Dẫu biết những bài viết của mình cũng chẳng có sức ảnh hưởng gì
nhiều.Nhưng vẫn mong đóng góp một phần nhỏ nhoi trong việc thay đổi nhận
thức,làm một chút gì cho đất nước trong tiến trình "dân chủ hóa".Dù sao
cũng vẫn cám ơn rất nhiều những tâm hồn đồng cảm,những cái like,cái
comment của sự sẻ chia.
Một năm với vài chục bài viết chẳng giá trị
gì nhiều,chỉ là những suy tư lý tính về kiến trúc thượng tầng của một
chế độ xã hội đã hết vai trò lịch sử.Cũng có lúc bi quan vì thấy nói lắm
cũng chẳng ích gì,ý tưởng cạn kiệt.Nhưng rồi nhận sự động viên ,khích
lệ của bè bạn lại thấy yêu đời,có hào khí để giải bày tiếp.Dẫu vẫn thấy
phía trước là một tương lai mù mịt.
Xin mượn hai câu thơ của Nguyễn Du để nói về tâm trạng của một người con xa xứ:
Trải qua một cuộc bể dâu.
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng.
Cũng cầu mong rằng những điều đau đớn ấy càng ngày càng ít đi.Nhưng xem ra chỉ là một mối hoài vọng vô ích..
Thưa các bạn,như vậy là đã bước qua ngày thứ năm kể từ khi thông tin về chuyến bay mà các bạn đang đi bị mất liên lạc.Cả thế giới đang hướng về các bạn.Tất cả các phương tiện cứu hộ hiện đại nhất đều được đưa vào sử dụng.Chúng tôi cũng như thân nhân các bạn đều mong có một phép màu nào đó xảy ra để các bạn có thể trở về với thế giới này,với cuộc sống đáng yêu này.
Dù còn một tia hy vọng nhỏ nhoi,chúng tôi vẫn mong điều đó là hiện thực,bởi cuộc sống là vô giá.Nhưng vạn bất đắc dĩ,nếu có điều không may xảy ra,chúng tôi vẫn tin là các bạn có thể ngậm cười nơi chín suối,vì các bạn đã chọn đúng quốc tịch để sống và để chết.
Theo chúng tôi được biết,các bạn gồm 227 hành khách và 12 thành viên phi hành đoàn.Trong số 227 hành khách có 154 người mang quốc tịch Trung Quốc và Đài Loan, 38 người Malaysia, 3 người Mỹ và nhiều quốc gia khác.Dù các bạn có mang quốc tịch nào thì các bạn cũng nên tự hào là chưa bao giờ đội ngũ cứu hộ của nước chúng tôi tung ra một lực lượng hùng hậu như thế,đầy trách nhiệm như thế trước một tai nạn của các nước trong khu vực.
Đội cứu hộ Việt Nam hoạt động rất tích cực, có tinh thần quốc tế tương thân, chi phí cho năm máy bay và bảy tầu tìm kiếm cũng như các hoạt động liên quan khác khoảng 20 tỷ/ngày. Đích thân Thủ tướng chúng tôi hôm qua yêu cầu phải tìm kiếm 24h/ngày.
Có 7 tàu làm nhiệm vụ xuyên đêm (2 tàu SAR 412,413; 3 tàu cảnh sát biển và 2 tàu hải quân),lực lượng không quân đã huy động nhiều chuyên cơ.Chưa kể nước chúng tôi đã cấp phép cho máy bay và tàu của 4 nước vào lãnh hải Việt Nam tham gia nhiệm vụ: Malaysia, Singapore, Mỹ và Trung Quốc. Tổng cộng phương tiện các nước là 34 tàu bay, 40 tàu thủy không kể tàu ngư dân.
Mạng sống con người thật đáng giá,chúng tôi những con dân nước Việt rất "thông cảm" với việc chính phủ nước chúng tôi đã có hành động rất" cao cả "là gác bỏ lại mọi tranh chấp Biển Đông để làm nhiệm vụ quốc tế ,chứng tỏ mình là một thành viên đầy trách nhiệm với ASEAN, nhóm quốc gia trong vùng Đông Nam Á.Nhưng các bạn ạ khi nghĩ đến thân phận của người dân nước tôi,xem lại các vụ tai nạn trước đây xảy ra trên biển và đất liền,chúng tôi vẫn không thể ngăn được một cảm giác buồn tủi và thất vọng.
Các bạn đừng cho rằng chúng tôi ghen tị với số tiền 1 triệu Mỹ kim/ngày mà đất nước nghèo khó này bỏ ra vào công tác cứu hộ.Chừng đó hoặc nhiều hơn nữa để cứu được người chúng tôi cũng không hề tiếc.Chỉ đáng buồn là nó bỏ ra để phát hiện vài vệt dầu loang ảo giác,vài miếng rác biển và dăm bảy thông tin vô thưởng vô phạt...
Chúng tôi cũng không muốn nói đến việc ngư dân chúng tôi đánh bắt thủy sản trong vùng biển thuộc chủ quyền của tổ quốc mình mà thường xuyên bị "tàu lạ"tấn công cướp hết ngư cụ,bắt cóc tống tiền...hoặc bị bão tố nhấn chìm mà chính quyền bó tay ,bất lực vì chúng nhiều vô kể.Điều chúng tôi muốn nói là những tai nạn đường thủy thảm khốc mà chỉ cần đội cứu hộ nhanh nhạy bằng một phần nhỏ của ngày hôm nay thì biết bao tính mạng con người đã được cứu sống.Đơn cử đó là vụ chìm tàu ở Cần Giờ làm 9 người chết.Để thật khách quan chúng tôi chỉ trích một đoạn của báo chí trong nước về vụ tai nạn này:
"Từ khi xảy ra tai nạn đến trước 21h cùng ngày, chứng cứ cho thấy, có dấu hiệu một số cá nhân đã sớm nhận được thông tin ca nô bị nạn nhưng không thông báo ngay cho cơ quan chức năng tìm kiếm cứu nạn chuyên ngành.
Đến 21h, Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn Hàng hải khu vực III mới nhận được thông tin về vụ tai nạn. Do thông tin được cung cấp chưa rõ ràng và ca nô bị nạn không có thiết bị phát tín hiệu nên đơn vị tiếp nhận thông tin cần phải có thời gian xác minh, đặc biệt là xác định vị trí ca nô gặp nạn."
Đó cũng là những vụ cháy thương xá,chợ,khu dân cư...mà lực lượng PCCC phản ứng chỉ hơn tốc độ của con rùa,hoặc các vụ tai nạn giao thông ,sập hầm lò,nổ khí ga ,sập cầu... khi lực lượng chức năng đến nơi nạn nhân đáng lẻ được cứu kịp thời sẽ không chết thì họ chỉ còn là những cái xác không hồn.Những vụ đó chúng tôi không muốn nhắc đến,chỉ xin nhắc vụ trọng án bắt cóc tống tiền xảy ra trước vụ tai nạn của các bạn khoảng hai tuần.Đó là vụ cơ quan công an đã thiếu nhiệt tình, tắc trách và đánh giá không đúng tình hình để nạn nhân Lưu Vĩnh Đạt (SN 1996, là học viên trung tâm giáo dục thường xuyên Q.6, TP.HCM ) bị sát hại.
Gia đình nạn nhân cho rằng trong quá trình Đạt “mất tích” gia đình liên tục đến cơ quan công an trình báo, ngay cả khi nhận được những tin nhắn đòi tiền chuộc, gia đình cũng cấp báo kịp thời… nhưng không nhận được sự quan tâm đúng mức, đúng trách nhiệm của cán bộ công an để diễn biến xấu nhất đã xảy ra.
Đó là cái chết thương tâm của một thanh niên chỉ 18 tuổi.Xác của em đã bị bọn cướp tàn ác đóng vào bao tải thả trôi sông vì không nhận được tiền chuộc.Lẻ ra số phận của em đã không phải chịu như thế nếu các cơ quan bảo vệ pháp luật của chúng tôi có đầy đủ nhiệt tình như với trường hợp của các bạn ngày hôm nay.
Nhưng mà nói nhiều như thế để làm gì,thưa các bạn.Có những tai nạn là do định mệnh nhưng cũng có tai nạn là bởi số phận.Số phận do không sinh ra ở một đất nước mà tính mạng con người được coi trọng,hoặc không sinh ra ở một gia đình quyền thế có khả năng tự bảo vệ mình.
Dù sao cũng rất mong là các bạn vẫn còn đâu đó trên cõi đời này.Và nếu đã thật sự đi về cõi vĩnh hằng thì cũng mong các bạn sẽ hào phóng phù hộ cho sự an lành của người dân chúng tôi đã không còn được quyền tự quyết "định mệnh" hay "số phận "cho cuộc đời của chính họ.
Xin nhận của chúng tôi lời cầu chúc tốt đẹp ,dẫu hy vọng là quá mong manh.
Dù còn một tia hy vọng nhỏ nhoi,chúng tôi vẫn mong điều đó là hiện thực,bởi cuộc sống là vô giá.Nhưng vạn bất đắc dĩ,nếu có điều không may xảy ra,chúng tôi vẫn tin là các bạn có thể ngậm cười nơi chín suối,vì các bạn đã chọn đúng quốc tịch để sống và để chết.
Theo chúng tôi được biết,các bạn gồm 227 hành khách và 12 thành viên phi hành đoàn.Trong số 227 hành khách có 154 người mang quốc tịch Trung Quốc và Đài Loan, 38 người Malaysia, 3 người Mỹ và nhiều quốc gia khác.Dù các bạn có mang quốc tịch nào thì các bạn cũng nên tự hào là chưa bao giờ đội ngũ cứu hộ của nước chúng tôi tung ra một lực lượng hùng hậu như thế,đầy trách nhiệm như thế trước một tai nạn của các nước trong khu vực.
Đội cứu hộ Việt Nam hoạt động rất tích cực, có tinh thần quốc tế tương thân, chi phí cho năm máy bay và bảy tầu tìm kiếm cũng như các hoạt động liên quan khác khoảng 20 tỷ/ngày. Đích thân Thủ tướng chúng tôi hôm qua yêu cầu phải tìm kiếm 24h/ngày.
Có 7 tàu làm nhiệm vụ xuyên đêm (2 tàu SAR 412,413; 3 tàu cảnh sát biển và 2 tàu hải quân),lực lượng không quân đã huy động nhiều chuyên cơ.Chưa kể nước chúng tôi đã cấp phép cho máy bay và tàu của 4 nước vào lãnh hải Việt Nam tham gia nhiệm vụ: Malaysia, Singapore, Mỹ và Trung Quốc. Tổng cộng phương tiện các nước là 34 tàu bay, 40 tàu thủy không kể tàu ngư dân.
Mạng sống con người thật đáng giá,chúng tôi những con dân nước Việt rất "thông cảm" với việc chính phủ nước chúng tôi đã có hành động rất" cao cả "là gác bỏ lại mọi tranh chấp Biển Đông để làm nhiệm vụ quốc tế ,chứng tỏ mình là một thành viên đầy trách nhiệm với ASEAN, nhóm quốc gia trong vùng Đông Nam Á.Nhưng các bạn ạ khi nghĩ đến thân phận của người dân nước tôi,xem lại các vụ tai nạn trước đây xảy ra trên biển và đất liền,chúng tôi vẫn không thể ngăn được một cảm giác buồn tủi và thất vọng.
Các bạn đừng cho rằng chúng tôi ghen tị với số tiền 1 triệu Mỹ kim/ngày mà đất nước nghèo khó này bỏ ra vào công tác cứu hộ.Chừng đó hoặc nhiều hơn nữa để cứu được người chúng tôi cũng không hề tiếc.Chỉ đáng buồn là nó bỏ ra để phát hiện vài vệt dầu loang ảo giác,vài miếng rác biển và dăm bảy thông tin vô thưởng vô phạt...
Chúng tôi cũng không muốn nói đến việc ngư dân chúng tôi đánh bắt thủy sản trong vùng biển thuộc chủ quyền của tổ quốc mình mà thường xuyên bị "tàu lạ"tấn công cướp hết ngư cụ,bắt cóc tống tiền...hoặc bị bão tố nhấn chìm mà chính quyền bó tay ,bất lực vì chúng nhiều vô kể.Điều chúng tôi muốn nói là những tai nạn đường thủy thảm khốc mà chỉ cần đội cứu hộ nhanh nhạy bằng một phần nhỏ của ngày hôm nay thì biết bao tính mạng con người đã được cứu sống.Đơn cử đó là vụ chìm tàu ở Cần Giờ làm 9 người chết.Để thật khách quan chúng tôi chỉ trích một đoạn của báo chí trong nước về vụ tai nạn này:
"Từ khi xảy ra tai nạn đến trước 21h cùng ngày, chứng cứ cho thấy, có dấu hiệu một số cá nhân đã sớm nhận được thông tin ca nô bị nạn nhưng không thông báo ngay cho cơ quan chức năng tìm kiếm cứu nạn chuyên ngành.
Đến 21h, Trung tâm Tìm kiếm cứu nạn Hàng hải khu vực III mới nhận được thông tin về vụ tai nạn. Do thông tin được cung cấp chưa rõ ràng và ca nô bị nạn không có thiết bị phát tín hiệu nên đơn vị tiếp nhận thông tin cần phải có thời gian xác minh, đặc biệt là xác định vị trí ca nô gặp nạn."
Đó cũng là những vụ cháy thương xá,chợ,khu dân cư...mà lực lượng PCCC phản ứng chỉ hơn tốc độ của con rùa,hoặc các vụ tai nạn giao thông ,sập hầm lò,nổ khí ga ,sập cầu... khi lực lượng chức năng đến nơi nạn nhân đáng lẻ được cứu kịp thời sẽ không chết thì họ chỉ còn là những cái xác không hồn.Những vụ đó chúng tôi không muốn nhắc đến,chỉ xin nhắc vụ trọng án bắt cóc tống tiền xảy ra trước vụ tai nạn của các bạn khoảng hai tuần.Đó là vụ cơ quan công an đã thiếu nhiệt tình, tắc trách và đánh giá không đúng tình hình để nạn nhân Lưu Vĩnh Đạt (SN 1996, là học viên trung tâm giáo dục thường xuyên Q.6, TP.HCM ) bị sát hại.
Gia đình nạn nhân cho rằng trong quá trình Đạt “mất tích” gia đình liên tục đến cơ quan công an trình báo, ngay cả khi nhận được những tin nhắn đòi tiền chuộc, gia đình cũng cấp báo kịp thời… nhưng không nhận được sự quan tâm đúng mức, đúng trách nhiệm của cán bộ công an để diễn biến xấu nhất đã xảy ra.
Đó là cái chết thương tâm của một thanh niên chỉ 18 tuổi.Xác của em đã bị bọn cướp tàn ác đóng vào bao tải thả trôi sông vì không nhận được tiền chuộc.Lẻ ra số phận của em đã không phải chịu như thế nếu các cơ quan bảo vệ pháp luật của chúng tôi có đầy đủ nhiệt tình như với trường hợp của các bạn ngày hôm nay.
Nhưng mà nói nhiều như thế để làm gì,thưa các bạn.Có những tai nạn là do định mệnh nhưng cũng có tai nạn là bởi số phận.Số phận do không sinh ra ở một đất nước mà tính mạng con người được coi trọng,hoặc không sinh ra ở một gia đình quyền thế có khả năng tự bảo vệ mình.
Dù sao cũng rất mong là các bạn vẫn còn đâu đó trên cõi đời này.Và nếu đã thật sự đi về cõi vĩnh hằng thì cũng mong các bạn sẽ hào phóng phù hộ cho sự an lành của người dân chúng tôi đã không còn được quyền tự quyết "định mệnh" hay "số phận "cho cuộc đời của chính họ.
Xin nhận của chúng tôi lời cầu chúc tốt đẹp ,dẫu hy vọng là quá mong manh.