Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2018

THỪA THẮNG XÔNG LÊN, ĐÁNH THẲNG VÀO GUỒNG MÁY CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI.

Lịch sử nước Việt mai sau sẽ khắc dấu một ngày lịch sử hào hùng hôm nay, chủ nhật 10/6/2018.Sài gòn, Bình Dương, Bình Thuận, Nha Trang, Hà Nội, Nghệ An...bừng bừng khí thế xuống đường. Có lẻ suốt trong 43 năm cai trị của chế độ độc tài CSVN người dân Việt Nam đã có thể dũng cảm bước qua lằn ranh của sự sợ hãi để phân định rõ ràng thế nào là yêu nước và thế nào là bán nước.
Họ không còn bị ám ảnh bởi 2 chữ "phản động" mà bọn DLV, công an cố tình gán cho họ để tạo chính nghĩa. Họ đã đường hoàng giương cao biểu ngữ để chỉ ra rằng họ mới là nhân dân. Những tiếng hô, tiếng thét hào hùng, những bàn tay nắm chặt giương cao đã không còn đơn độc. Trong tư thế của họ đang cho thấy một sự chuyển biến lớn lao về nhận thức, tâm thức. Có lẻ hơn lúc nào hết một khi cuộc sống thực sự bị đe dọa người dân Việt Nam mới đoàn kết được như thế và biểu lộ được sự phản kháng mạnh mẽ như thế.
Chúng ta không lạ gì báo chí và bộ máy công an trị của chế độ. Chúng đang bàng quang trước một ngày lịch sử này. Chúng đang tìm cách để bôi nhọ,hạ bệ tinh thần quật khởi của người dân. Chúng tàn bạo lôi kéo,đàn áp , đánh đập tàn nhẫn những người biểu tình tay không tấc sắt. Thế nhưng chính nghĩa không hề đứng về phía chúng. Chúng làm cho máu đổ xuống những tấm áo bạc màu của những anh công nhân, thợ hồ, nông dân, người buôn bán nhỏ ...Chúng nắm áo lôi kéo các anh đi xềnh xệch như lôi những con vật... Nhưng từ trong đàn áp dân tộc này đang bộc lộ rõ ràng,khó chối cãi những khí chất của những con người. Đã là con người thì không thể sợ hãi bạo lực một khi đất nước, tổ quốc lâm nguy.
Tuy nhiên với dân số 93 triệu cũng có thể nói rằng vẫn còn rất nhiều khá bàng quan với tình hình chung của đất nước. Nếu so với các cuộc xuống đường của một mảnh đất nhỏ bé như Hồng Kông thì quy mô của chúng ta vẫn còn khiêm tốn trên tỷ lệ dân số. Ở những nơi mà mỗi khi bước ra đường là xảy ra ùn tắc, kẹt xe nhưng người dân vẫn để cho công an có đất hành động là điều đáng tiếc.
Có lẻ thừa thắng xông lên, dân tộc Việt Nam không nên dừng lại. Các cuộc biểu tình tại Ai Cập ban đầu chỉ ở trong phạm vi một thành phố nhưng dần dần đã lan rộng toàn quốc và tỏa ra khắp 4 nước , để rồi tạo nên một "Mùa xuân Ả Rập". Chỉ có thể thay đổi thể chế, giành lại quyền tự quyết người dân nước Việt mới ngăn chặn tận gốc bàn tay của bọn bán nước.
Mặc cho báo chí xuyên tạc, bọn chó săn bôi nhọ những tờ rơi, truyền đơn nên tiếp tục được in, tiếp tục bí mật lan tỏa để kêu gọi những đôi chân xuống đường. Xuống đường để cứu lấy mình, cứu lấy mảnh đất cha ông bao đời, xuống đường để giành lại quyền tự quyết,quyền con người. Xuống đường để cởi bỏ xiềng xích của một chế độ độc tài đã 43 năm quàng vào cổ dân tộc.
Và trên hết xuống đường để ngẩng cao đầu sống cho ra một con người.

TỰ DO HAY LÀ CHẾT ?

Đây là nguyên nhân khiến nhân dân Bình Thuận đứng dậy bạo động chống trả lại lực lượng CSCD mấy hôm nay.Chỉ những ai sống ở những vùng đất này mới cảm nhận được nổi thống khổ "dở sống sở chết " này.
Đá đảo những thằng nói dóc khi ngồi một chỗ để lên án nhân dân Bình Thuận. Chúng thật đúng như lời Marx : "Chỉ có con thú mới quay lưng với nỗi đau của đồng loại để chăm chút riêng cho bộ lông của mình".
Dưới đây là cơ sở lý luận vững chắc cho việc bạo động của nhân dân Bình Thuận mà nguyên lý của thế giới đã chỉ ra:
Theo Thomas Jeferson :
…Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền sống, quyền được tự do và mưu cầu hạnh phúc.
Rằng để đảm bảo cho những quyền lợi này, các chính quyền được lập ra trong nhân dân và có được quyền lực chính đáng trên cơ sở sự đồng ý của nhân dân, rằng bất cứ khi nào một thể chế chính quyền nào đó phá vỡ những mục tiêu này, thì nhân dân có quyền thay đổi hoặc loại bỏ chính quyền đó và lập nên một chính quyền mới, đặt trên nền tảng những nguyên tắc cũng như tổ chức thực thi quyền hành theo một thể chế sao cho có hiệu quả tốt nhất đối với an toàn và hạnh phúc của họ.”
Theo Locke:
“Bất cứ khi nào chính quyền tìm cách tước đoạt và phá hoại tài sản của người dân, hoặc đẩy họ vào cảnh nô lệ dưới một thứ quyền hành tùy tiện, thì chính quyền đã tự đặt mình vào tình trạng chiến tranh với người dân, do vậy người dân không cần phải phục tùng chính quyền thêm nữa.”
Chính quyền CSVN là một chính quyền độc tài, độc đảng quyền lực không được sự ủy nhiệm của nhân dân mà do cướp chính quyền , tiếm danh mà có. Quốc hội dưới chế độ độc tài là một quốc hội bù nhìn không phải là những người đại diện cho dân bởi theo cơ chế "đảng cử dân bầu". Do vậy chính quyền này vừa không có tính chính danh vừa tiếm danh nhân dân theo nguyên tắc " chỉ những người do dân bầu mới có thể nhân danh nhân dân.
Đối với quyền biểu tình đó là một quyền tự nhiên của con người. Quyền này không cần xin phép mà chỉ cần thông báo với chính quyền và cũng không cần quốc hội bù nhìn thông qua. Bởi một lẻ đơn giản là không có một quốc hội 96% là đảng viên của một đảng lại thông qua một luật cho phép người dân biểu tình chống lại đảng phái này.
Người dân Việt Nam trước vấn nạn mất nước đã biểu tình rất ôn hòa. Nhưng chính quyền đã cho lực lượng công an chìm , công an nổi trà trộn vào đoàn biểu tình để mạo danh, gây rối tạo cớ đàn áp. Đây là trò "ném đá giấu tay" xưa như trái đất. Nhiều bằng chứng trên mạng cho thấy CA đã đánh đập đổ máu , đàn áp dã man những người biểu tình.
Trong biểu tình bất bạo động còn có quyền tự vệ. Khi lực lượng chức năng kiếm cớ để đàn áp thì người dân buộc phải tự vệ. Vấn đề phân xử ai ra tay trước cần phải có một tòa án độc lập. Nhưng đó là thứ xa xỉ dưới chế độ một đảng.
Thế giới ngày nay đã sáng tạo ra phương pháp đấu tranh bất bạo động nhưng nguy cơ bạo động vẫn còn nguyên. Tại sao nói như vậy? Bởi bất bạo động chỉ có trong một nhà nước pháp quyền không ai ở trên luật , nơi có đa đảng và có một ngành tư pháp độc lập. Khi đó giữa chính quyền và nhân dân đều bình đẳng. Khi chính quyền phá bỏ những nguyên tắc đó thì họ đã đặt mình vào tình trạng chiến tranh với người dân. Vì thế tổng thống Mỹ Abraham Lincohn đã nói rằng" Bất cứ khi nào chính quyền tỏ ra thượng đẳng so với bạn , hãy cầm súng cầm gươm lên để dạy cho họ một bài học". Tu chính án số 2 , quyền sử dụng súng ra đời là để sử dụng vào mục đích đó.
Ba yếu tố cấu thành nên tự do đó là "thùng phiếu, bồi thẩm đoàn và thùng thuốc súng". Đó là thế chân kiềng mà thiếu một trong ba thì không thể có tự do.
Chính quyền cộng sản vi phạm nguyên tắc của một nhà nước pháp trị trước khi tùy tiện sử dụng lực lượng dân phòng để đàn áp người biểu tình, khi mở toang cửa nhà cho giặc Trung Quốc tràn vào, khi xây dựng nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân gây ô nhiễm môi trường để dồn dân vào bước đường cùng, khi hèn nhát với "tàu lạ" bỏ chạy có cờ để ngư dân Phan Thiết dở sống dở chết đối đầu với giặc Trung Quốc... Một chính quyền luôn dùng chế độ công an trị, coi thường hiến pháp và luật pháp thì điều các anh bảo dân tuân thủ không tự vệ chống trả có khác gì bảo họ đi chết đi. Cứ nằm yên để mặc cho chính quyền bán nước, để mặc chính quyền bắt bớ bỏ tù, đánh đập với lý do là không được bạo động ? Như vậy chỉ có chính quyền mới được phép sử dụng vũ lực mà thôi ?
Ngay chính cộng sản khi xưa VNCH đã có một chính thể đa đảng ,pháp trị hẳn hoi cũng đã tuyên truyền xúi giục dân miền Nam " Nợ máu trả bằng máu"" Còn cái lai quần cũng đánh"" Có áp bức là có đấu tranh". Chính cộng sản là những kẻ chủ trương bạo động nhưng bây giờ khi nắm chính quyền lại tỏ ra ngoan ngoãn kêu gọi pháp quyền trong khi chính chế độ là những kẻ bỏ pháp quyền vào thùng rác ?

LUẬT RA KỆ LUẬT ĐƯỜNG TA , TA CỨ ĐI.

Tôi hơi ngạc nhiên là dân mạng Việt Nam dành nhiều thời gian để quan tâm đến cái luật "bịt mồm" này của 500 con bò Việt Nam.Chắc các bạn nghĩ là tôi ở nước ngoài không ảnh hưởng đến nên muốn nói gì thì nói, các bạn ở trong nước lôi thôi chúng nó nắm đầu nên phải quan tâm.
Nhưng giờ xin đặt các bạn một câu hỏi đơn giản như thế này " bây giờ chúng ra luật cấm các bạn đi đại tiện các bạn có tuân theo không ?" Chẳng lẻ khi mắc cầu vì có luật nên ta phải nhịn ? Ta chỉ cần đi cầu đúng chỗ đừng phóng bậy bạ ra sàn là được rồi. Chúng ra luật bảo ta cấm ăn, cấm nói , cấm làm tình...chẳng lẻ ta chịu chết?Trong khi đó "tự do ngôn luận" là một quyền tự nhiên. Khi đã là quyền tự nhiên thì không cấm đoán được nếu nó phản ánh đúng sự thật. Có cấm thì nên cấm 700 tờ báo và bọn DLV vì chính bọn này đã phỉ báng sự thật, bao che cho bọn cướp nước và bán nước.
Khi một thế lực chiếm đóng hoặc một thế lực cướp nước đến xâm chiếm một nước khác thì chúng đương nhiên thi hành các chính sách, luật pháp do chúng đặt ra để nhốt người dân ở trong nhà, để mặc cho chúng muốn làm gì thì làm. Bây giờ bạn chỉ có 2 cách lựa chọn:
- Cách thứ nhất: tuân thủ luật của chúng không nói trên mạng nữa mà bí mật đi rỉ tai nhân dân.
- Cách thứ hai : chúng ra luật gì mặc chúng, cứ nói , cứ trưng bày phản ánh sự thật.
Không thể có cách thứ ba là ngồi yên để mặc cho bọn DLV như Trần Nhật Quang hoặc bọn phóng viên báo lề phải khua môi ,múa mép. Bởi như vậy bạn sẽ không vận động được nhân dân và sẽ chết.
Nếu bạn chọn cách thứ nhất, chế độ sẽ mau chết . Bởi vì lúc này sẽ hình thành nên một đội ngũ dám dấn thân để thay đổi xã hội.
Nếu bạn chọn cách thứ hai và chỉ cần 1 triệu người có cùng suy nghĩ như bạn luật bịt miệng của 500 con bò sẽ phá sản.
Nó cũng giống như quốc hại lâu nay giam lại suốt mấy năm không thông qua luật biểu tình. Nhưng 3 ngày vừa qua tại sao chúng không bắt hết cả mấy chục ngàn người xuống đường biểu tình để xử vì chưa có luật mà dám biểu tình ? Vì số người xuống đường đông quá chúng bắt sao hết. Chúng chỉ tranh thủ xé lẻ bắt được khoảng vài trăm người thôi. Số người bị bắt này phải hiểu đó là cái giá phải trả để có tự do.
Tương tự bây giờ số người vi phạm cái gọi là luật "an ninh mạng" lên đến hàng trăm ngàn, hàng triệu người thì chúng cũng sẽ chỉ xử vài trăm người để ngăn đe. Không lẻ bắt hết, xử hết thì nhà mạng sẽ phá sản ngay tắp lự. Ai xui bị bắt thì những người còn lại phải tuyên truyền để tinh thần đấu tranh lên cao hơn. Mà cần gì phải có luật này chúng mới bắt. Khi chưa có luật chúng cũng đã nhốt Trần Huỳnh Duy Thức, Trương Duy Nhất, Nguyễn Văn Đài, Mẹ Nấm... Chỉ vì những người này nói mạnh mẽ hơn và gây nguy hại đến sự cầm quyền của chúng.Và bây giờ luật ra là để "hù ma nhát khỉ" lùa 93 triệu chú cừu vô chuồng là chính.
Bây giờ sắp đến năm 2020 người Trung Quốc đang ào ạt xông pha tràn sang để chiếm cứ đất Việt Nam, tất nhiên là đám bò trong Ba Đình phải nghe lệnh quan thầy để nhốt dân Việt Nam lại trong nhà chờ giấy báo ung thư của bệnh viện gởi đến. Chúng phải cho bọn DLV, bọn bán nước ,bán linh hồn cho quỷ khua môi múa mép trên mạng để ru ngủ lớp trẻ nhằm tránh những cuộc xuống đường như Liên Xô và Đông Âu cùng hơn 30 nước đã phá bỏ độc tài trên khắp thế giới. Chúng muốn nhốt được ngày nào hay ngày đó chứ không thể cản được quy luật.
Do đó cứ mặc kệ chúng đi. Việc của mấy con bò cứ cho chúng làm còn đường ta ,ta cứ đi. Muốn thoát khỏi việc bị mấy con bò cai trị thì phải trả giá nếu xui. Chẳng có tự do nào cho không cả.

BÌNH LUẬN VỀ CUỘC GẶP GIỮA KIM JONG UN VÀ TRUMP



Gặp gỡ giữa Trump và Kim Jong Un chỉ là một bước để gia tăng thêm quyền lực của dòng họ Kim và cũng là dịp để Trump rảnh tay trong việc đối phó với vấn đề Triều Tiên nhằm chỉa sức mạnh kinh tế vào cuộc chiến thương mại với Trung Quốc và châu Âu.
Từ lâu mục đích của gia tộc họ Kim là được tiếp xúc gặp gỡ với một tổng thống Mỹ khi còn đương chức. Và điều này thì chỉ có Ủn làm được. Ông nội và cha của Ủn chỉ gặp được Jim Carter và Bill Clinton khi hai ông này đã trở thành ...cựu.
Trong tuyên bố chung giữa Trump và Kim rõ ràng chỉ đề cập đến các vấn đề phụ. Vấn đề cốt lõi là thể chế chính trị , xóa bỏ hoàn toàn vũ khí hạt nhân và nhân quyền không được đề cập.
Tại sao trước khi gặp Trump , Ủn đã hai lần gặp Tập ? Chứng tỏ Ủn chơi trò cao tay. Vừa sợ Trung Quốc âm thầm chỉ đạo ám sát ,lật đổ vừa muốn dùng Mỹ để tạo tính chính danh cho chế độ độc tài.
Ủn thừa biết rằng muốn nói chuyện với Mỹ thì phải có vị thế cần thiết. Vị thế đó chính là "cương" trong vũ khí hạt nhân. Vì thế suốt trong năm 2017 Triều Tiên liên tục thử nghiệm hạt nhân và Bộ ngoại giao Triều Tiên luôn đốp chát trả lời Mỹ để tạo vị thế. Sang năm 2018 khi việc thử tên lửa đã hoàn thành, Ủn đột ngột đổi giọng vì biết có cái để cho Trump tiếp.
Trump chắc cũng thừa biết những cú lừa lịch sử của ông nội và cha Ủn khi cho phá bỏ rồi tái khởi động lại các lò hạt nhân. Nhưng Trump cũng không có cách chọn lựa khả dĩ nào tốt hơn nếu cứ cương với Ủn.Sự thật thì Trump và Moon chỉ có thể làm tổng thống được 4 hoặc 8 năm nhưng Ủn có thể là mãi mãi nếu không bị Tập và Trump cho người ám sát.
Dù sao Ủn cũng đã hơn được ông nội và cha khi phát triển vũ khí hạt nhân để bắt tay với cả Trung và Mỹ để tạo tính chính danh. Còn dân chủ, nhân quyền và thống nhất đất nước sẽ chỉ là món bánh vẽ. Ủn sẽ bán việc giải trừ hạt nhân để đổi lấy chính sách không coi Triều Tiên là thù địch của Mỹ. Nhưng Ủn sẽ không dại để bán hết mà sẽ giữ lại cái cơ bản nhằm làm vốn. Và Trump cũng không mong chọc giận gã Chí Phèo này cho qua hết hai nhiệm kỳ (nếu có).
Vấn đề hạt nhân của Triều Tiên sẽ vẫn còn ở các đời tổng thống Mỹ sau ,ngày nào chế độ độc tài ở Triều Tiên chưa sụp đổ.

CON BÒ VÀ QUỐC HỘI.

Sáng ngày 12/6 hai bác nông dân dẫn một con bò và một con dê đi ngang hội trường Diên Hồng, Hà Nội.Lợi dụng lúc hai người đang mải mê bàn chuyện về biểu tình hai con vật bỗng nhiên biến đâu mất. Cả hai nháo nhác đi tìm. Mải một lúc mới thấy con dê mặt mày tiu nghỉu từ trong hội trường Diên Hồng chạy ra, còn con bò chẳng thấy đâu.
Một bác đánh bạo xin mấy anh công an gác hội trường cho vào tìm bò lạc. Anh lính gác nghe tả hình dáng con bò mới bảo:
- Bác khỏi lo, tôi vừa mới thấy con bò của bác đi khắp hội trường bắt tay chúc mừng bạn bè đến những 423 lượt. Không mất đi đâu mà sợ.
- Ủa , sao nó biết đó là bạn của nó ?
Anh lính thủng thẳng:
- Có gì đâu chuyện đơn giản mà. Quốc hội đang biểu quyết một điều luật vi hiến. Vậy nên nó cứ thấy chỗ nào có đèn sáng là nhào tới bắt tay . Loài bò rất dễ nhận ra nhau.
- ???

LUẬT AN NINH MẠNG SẼ KHIẾN FACEBOOK VÀ GOOGLE RA KHỎI VIỆT NAM.



Đạo luật an ninh mạng mà Quốc hội Việt Nam vừa thông qua là một bản sao của đạo luật an ninh mạng của Trung Quốc. Vì đạo luật này mà Google và Facebook không thể hoạt động tại Trung Quốc.
Như vậy đã rõ lộ trình đã sắp sẵn như trước đây tôi đã dự báo: facebook và google sẽ rút khỏi Việt Nam để mạng xã hội và các công cụ tìm kiếm của Trung Quốc vào thay thế.Mạng xã hội Weibo của Trung Quốc sẽ cung cấp thông tin người dùng cho công an một cách dễ dàng. Cộng đồng mạng Việt Nam sẽ bị tách rời với cộng đồng mạng NVHN và hòa với cộng đồng mạng Trung Quốc.
Người Việt hải ngoại sẽ chỉ còn tương tác với nhau và người Việt trong nước sẽ chỉ còn đọc các STT của những người đang sống trong nước. Nhưng nếu không có những STT mạnh dạn của các con chim ở ngoài lồng cộng thêm vào nỗi lo bị cung cấp thông tin bởi nhà mạng cho công an, dân mạng trong nước chắc chắn sẽ phải đắn đo khi viết nếu không muốn bị công an gõ cửa bất cứ lúc nào. Trừ trường hợp tất cả đều đồng lòng và không sợ bị tước đoạt tự do.Còn không hãy từ bỏ mạng xã hội để tham gia vào các tổ chức hoạt động bí mật để cứu nước.
Năm 2020 đến và chuyện ra luật an ninh mạng chỉ là một bước tất yếu để làm nền tảng cho việc biến cả Việt Nam thành một đặc khu " một quốc gia hai chế độ", điều đã xảy ra ở Hồng Kông, Ma Cao và Đài Loan.Gọng kìm của chế độ độc tài Trung Quốc sẽ siết chặt Đông Nam Á mà Việt Nam chỉ là bước đầu tiên.
Nhưng xem ra người dân Việt Nam vẫn chưa sẵn sàng để đối phó vì các hoạt động phản kháng đều chỉ diễn ra tự phát. Họ chưa noi gương các nước khác để hình thành nên các tổ chức đối lập thật sự.
Nên nhớ rằng không có đối lập sẽ không bao giờ có tự do. Chính quyền đang tạo ra các đối lập cuội và người dân Việt Nam cũng đang thỏa mãn với đối lập cuội. Chỉ khi nào tầng lớp nhân sĩ , trí thức Việt Nam chấp nhận nhà tù , chấp nhận đàn áp để hình thành nên các tổ chức đối lập bí mật để lãnh đạo nhân dân thì phong trào đấu tranh dân chủ mới đủ tầm để đương đầu với cả hai thế lực bán nước và cướp nước. Còn bây giờ họ chỉ chống trả,phản kháng theo những mục tiêu trước mắt chứ không đi vào giải quyết tận cái gốc của mọi vấn nạn xã hội, đó là thể chế độc tài.
Đội ngũ trí thức là đội ngũ tiên phong trong công cuộc kháng chiến chống Bắc Thuộc của Việt Nam. Ngày nào đội ngũ này chưa dám đảm đương sứ mệnh lịch sử của mình thì nhân dân Việt Nam vẫn giống như những con rắn không đầu vùng vẫy trong tuyệt vọng mà thôi.

QUYỀN SỞ HỮU ĐẤT NƯỚC LUÔN ĐƯỢC BẢO VỆ BẰNG SÚNG.

Đã từ lâu "quốc hại" Việt Nam luôn hình thành nên một đội ngũ "đối lập cuội" ( giả vờ làm quân xanh) bao gồm những người như : Trương Trọng Nghĩa, Dương Trung Quốc, Nguyễn Lân Dũng, Nguyễn Minh Thuyết...
Một quốc hội mà không có đối lập thì quốc hội đó không hề có dân chủ. Nhưng ở các nước theo thể chế chính trị đa đảng thì đối lập trong các quốc hội đó là đối lập thật. Nghĩa là phe đối lập không hề bao che cho đảng cầm quyền. Và họ luôn bỏ phiếu để phủ quyết những sắc lệnh hoặc những đạo luật của đảng đang chấp chính để tạo ra một sự kiểm soát trong cả ba quyền :hành pháp ,lập pháp và tư pháp.
Do chỉ có một đảng vừa đá bóng vừa thổi còi nên đảng CSVN rất chú trọng đến màn đối lập cuội để lừa dân. Thế là các đại biểu quốc hội như Trương Trọng Nghĩa, Dương Trung Quốc luôn lên trước ống kính của phóng viên truyền hình tại hội trường quốc hội , tại đài truyền hình để phát biểu các quan điểm đối lập nhằm ru ngủ dân.
Mới nghe qua các quan điểm này có vẻ đứng về phía nhân dân và lừa được không ít người khi phản ánh những bức xúc của dân chúng, những mối quan tâm của quốc gia dân tộc. Nhưng xét kỷ các đại biểu đối lập cuội này đã khôn khéo định hướng người dân rất rõ. Họ luôn tập trung làm rõ những lập luận như: chủ trương đúng, thi hành sai, cần phải có một luật nào đó, dân không được chống luật và luôn bảo vệ cho thể chế chính trị một đảng, không có kiểm soát quyền lực.
Trong khi phát biểu về biểu tình đại biểu Dương Trung Quốc cho rằng người dân Bình Thuận làm thế là sai. Nhưng ông ta lại không hề nhắc đến việc chính quyền cũng bạo động không kém dân Bình Thuận khi đàn áp đổ máu những người biểu tình ôn hòa,lôi kéo ,đánh đập xách người như xách lợn hoặc trà trộn vào đoàn biểu tình để vu cáo theo kiểu rạch mặt ăn vạ của Chí Phèo. Như vậy ông Dương Trung Quốc đã vi phạm lỗi logic rất nghiêm trọng khi cho rằng chỉ có nhà nước mới được phép bạo động còn dân thì không ?
Ông Dương Trung Quốc quên rằng bất bạo động chỉ có trong một nhà nước pháp quyền. Nghĩa là chính phủ,lực lượng bảo vệ chính quyền phải tuân thủ nguyên tắc này trước tiên. Muốn tuân thủ nguyên tắc này thể chế chính trị đó phải đa đảng và có một ngành tư pháp độc lập để phân xử giữa nhân dân và chính quyền. Ngành tư pháp này không hề bênh vực bất cứ bên nào mà chỉ tôn trọng lẻ phải và sự thật.
Khi thể chế mà ông đang nói chỉ là một đảng và luôn dùng bạo động để trấn áp, không đếm xỉa gì đến những khiếu kiện của người dân mà ông bảo người dân không sử dụng đến bạo lực thì có lẻ ông khuyên dân cứ để bị cướp đất, cứ việc uống nước nhiễm xỉ than, chất độc,treo màn để ăn cơm tránh khói từ nhà máy phát ra, cứ việc nhận giấy báo ung thư để ra nghĩa trang...?
Khi bất công của họ không được tòa án giải quyết thì họ buộc phải dùng đến gạch đá và lửa...Đó cũng là còn may cho chính quyền này là họ chưa tìm ra súng. Nhưng khi đến nước cùng đường thì có lẻ họ buộc phải chọn cách đó. Đó là cách chọn của người dân Syria. Ông cứ nên sang Syria mà tố cáo dân không được bạo động đi. Xem thử người ta có bảo ông bị tâm thần không?
Một nguyên tắc nữa mà thế giới đã chỉ ra là cần phải sử dụng đến vũ lực đó là :bất cứ khi nào khi có kẻ xâm phạm đến quyền tư hữu kẻ đó phải bị trừng trị bằng súng. Ở Mỹ nếu anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp anh sẽ có nguy cơ bị súng bắn chết mà người nổ súng vẫn vô tội trước luật pháp.Tại sao nước Mỹ không khuyên người dân bất bạo động trước các trường hợp này? Bởi lẻ họ cho rằng bất bạo động trong trường hợp này là tự sát nếu kẻ cướp ra tay trước. Lúc đó anh không đủ thời gian để cấp báo với chính quyền.
Một đất nước cũng giống như một ngôi nhà chung. Đó là ngôi nhà của 93 triệu dân. Khi chính quyền mở toang cửa nhà cho bọn cướp Trung Quốc tràn vào là vi phạm quyền tư hữu đất nước của nhân dân Việt Nam. Lúc này ông không cho người ta bạo động là phi lý. Ông bảo nên nằm yên để chính quyền xử lý bằng luật pháp là một phi lý khác. Khi luật pháp đó là do bọn bán nước thông đồng với bọn cướp nước tạo ra. Khi bất công trở thành luật pháp chống đối là nhiệm vụ. Và người ta chỉ chống đối bằng lý lẻ, bằng bất bạo động khi chính quyền đó do nhân dân tạo ra được dựng nên bởi lá phiếu của người dân. Khi đó là bọn cướp trá hình thì phải sử dụng đến vũ lực.
Do vậy tốt nhất là hãy thôi ngụy biện ông Trung Quốc ạ.Trong tất cả các quyền con người , quyền tự vệ bằng vũ khí luôn luôn là một quyền chính đáng , thưa ngài China.

NƯỚC MỸ GIÀU CÓ NHỜ VÀO NIỀM TIN- KHI MẤT NIỀM TIN LÀ MẤT TẤT CẢ.

Tài sản của 1% dân số Mỹ thuộc giới giàu có là 90.000 tỷ USD. Số nợ mà Mỹ đang gánh là 20.000 tỷ USD. Như vậy tài sản của nước Mỹ hiện đang tập trung tại phố Wall, nó tồn tại dưới hình thức ..cổ phiếu, một loại tiền sống dựa trên sự kỳ vọng, mua trước cái tương lai sẽ có.
Nguyên tắc phát hành tiền của các nước trên thế giới để tránh lạm phát đó là dựa vào vàng và hàng hóa. Khi tăng trưởng kinh tế thấp , cán cân thu chi thâm hụt nếu nhà nước tung lượng tiền vào thị trường quá lớn mà không có vàng và hàng hóa đảm bảo thì lập tức sẽ dẫn đến tình trạng khủng hoảng thừa tiền nhưng thiếu hàng . Và giá trị của hàng hóa sẽ bị đẩy lên cao.
Nhưng FED cục dự trữ liên bang Mỹ lại không theo nguyên tắc này. Kho vàng dự trữ của Mỹ dẫu rất lớn nhưng quy ra USD lại chẳng đáng là bao so với lượng tiền mặt mà họ in ra hàng ngày. Tại sao FED có thể in được tiền ?
Chính là nhờ dựa vào tài sản của 1% dân số được tính là 90.000 tỷ USD đó. Tài sản này được gởi ở trong các ngân hàng, được gởi vào các bất động sản và cao nhất là được gởi ở các tín chỉ chứng khoán. Tài sản này sẽ tăng nhanh khi có nhiều người mua đất, mua nhà , đầu tư chứng khoán . Tài sản này sẽ sụt giảm nhanh chóng khi số người bán tháo nhà đất và cổ phiếu, trái phiếu ... .
Nhưng đôi khi người ta lại bán những thứ đó chỉ vì nghe một tin đồn, một lời phát biểu của tổng thống , một ông chủ tập đoàn ,công ty... Vậy nên chỉ một biến động nhỏ trong đời sống chính trị cũng có thể làm nước Mỹ tăng hoặc giảm hàng trăm tỷ USD.
Tại sao nước Mỹ có thể phát hành nợ (trái phiếu) một cách ổn định ? Vì tính thanh khoản cao và vì niềm tin rằng chính phủ Mỹ sẽ không bao giờ vỡ nợ .
Tại sao cả thế giới này tin rằng Mỹ không bao giờ vỡ nợ?
Bởi họ tin rằng chính phủ Mỹ không bao giờ tuyên bố phá sản, đóng cửa các ngân hàng và ôm tiền chạy ra nước ngoài. Vì chính phủ Mỹ được xây dựng trên một thiết chế vững chắc, chính phủ "của dân,do dân và vì dân". Chỉ chừng nào dân Mỹ tiêu vong lúc đó chính phủ Mỹ mới đi đời. Bởi mất một chính phủ này dân Mỹ sẽ tạo ra một chính phủ khác và các khoản nợ vẫn được đảm bảo đầy đủ ,không bao giờ có chuyện chạy làng.
Chính vì thế FED chỉ cần thu vào các khoản nợ và phát hành tiền. Trái phiếu chính phủ Mỹ, chứng khoán của các công ty Mỹ vẫn được các nhà đầu tư của thế giới mua vào mà không mảy may e ngại.
Do đó nước Mỹ sống nhờ vào dân chủ, ông Trump khi làm tổng thống chỉ nhận lương tượng trưng là $1/năm nhưng vẫn có tiền vô ào ào vì chỉ cần ông quản trị đất nước cho tốt các nhà đầu tư sẽ mua cổ phiếu của công ty ông và thế là tài sản của ông cứ thế tăng . Nhưng nếu ông gian lận, mất niềm tin thì công ty ông cũng sẽ phá sản theo.
Cho nên nhiều người không hiểu bảo rằng giới Mafia đã lũng đoạn, gian lận bầu cử Mỹ , muốn cho ai làm tổng thống, muốn cho đảng nào nắm quyền cũng được. Nếu như vậy thì coi như dân Mỹ đã đánh mất quyền tự quyết. Khi quyền này mất đi tức là niềm tin về một thể chế dân chủ và pháp trị không còn.Lúc đó cổ phiếu sẽ xuống giá thê thảm và tài sản của 1% dân số giàu nhất nước Mỹ đã bốc hơi nhanh chóng chứ không ổn định như hiện nay.
Cộng sản Việt Nam với đầu óc ti tiện, nhỏ nhen mưu cầu lợi ích đảng phái và cá nhân chắc chắn không thể hiểu nỗi điều này. Nếu như chúng thi hành thể chế dân chủ như Mỹ thì không những quốc gia dân tộc thịnh vượng văn minh mà tài sản cá nhân của chúng cũng tăng theo. Bởi khi niềm tin ổn định thì đầu tư sẽ tăng cao và thị trường cổ phiếu sẽ làm cho vốn liếng đất nước và tài sản cá nhân tăng theo.
Nhưng khi quốc hội ra một điều luật vi hiến , một điều luật bán nước thì lợi bất cập hại các nhà đầu tư lo lắng chính phủ sẽ bị dân lật đổ nên bán tháo bất động sản và cổ phiếu để đầu tư nơi khác hoặc mua vàng tích trữ. Bằng chứng là những ngày biểu tình vừa qua đã làm thị trường cổ phiếu bốc hơi 3,5 tỷ USD.
Như vậy kế hoạch đặc khu lợi đâu chưa thấy và ai hưởng không biết nhưng trước mắt thị trường vốn Việt Nam đã mất đứt một khoảng lớn. Tuy nhiên điều đó sẽ không dừng lại nếu chính phủ tiếp tục vi hiến và bị dân phản đối như hiện nay. Càng lúc sẽ càng làm cho tài chính CSVN lâm vào khủng hoảng trầm trọng và dẫn đến siêu lạm phát.Lúc đó dân chúng Việt Nam bắt buộc phải tràn ra đường vì hàng hóa thiết yếu cho nhu cầu tiêu dùng khan hiếm. Tình trạng bạo loạn sẽ dẫn đến việc xã hội không còn kiểm soát được nữa.Và lúc đó là lúc mà nhân dân Việt Nam phải tranh thủ giành lấy quyền tự quyết nếu không Trung Quốc sẽ can thiệp và thể chế độc tài lại tiếp tục tái diễn trên đất nước này.
Có dân chủ, pháp trị tức là có niềm tin. Có niềm tin là có tất cả, mất niềm tin là mất tất cả.

Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2018

CON ĐƯỜNG NÀO CHO DÂN TỘC VIỆT NAM ?

Gởi thư cho Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Thị Kim Ngân là chuyện buồn cười.
Kêu gọi Đại biểu quốc hội đừng bấm nút là chuyện buồn cười hơn.
Đánh động đến lực lượng công an để chúng quay đầu cũng là mất công vô ích.
17 Ủy viên BCT, 200 Ủy viên Trung ương đảng, 500 ĐBQH, 2 triệu công an, 4 triệu đảng viên đang che miệng cười khúc khích trước sự ngây thơ của dân tộc Việt Nam.
Đàn cừu đang bị lũ sói lừa bán đi cánh đồng cỏ non tươi mơn mởn của mình. Thay vì dùng số đông để đánh bật lũ sói giành lại đồng cỏ, đàn cừu lại kêu gọi lũ sói rủ lòng thương. Chuyện chỉ có trong cổ tích.
Tại sao 90 triệu lại phải van xin 4 triệu ?
Tại sao số đông lại để một số ít bán đi giang sơn của cha ông ?
Tại sao các dân tộc khác không như dân tộc Việt Nam. Tạo hóa ban cho con người đầy đủ não bộ và giác quan thế nhưng người ta cũng như mình nhưng người ta có thể coi chính quyền là đầy tớ, khi cần có thể xuống đường để bỏ tù những kẻ ngồi ở chức vị cao nhất.
Tại sao người ta có thể sử dụng hiến pháp, luật pháp để buộc chính quyền tuân thủ những nguyên tắc của một nhà nước pháp trị, còn ta thì không ?
Bởi vì người ta biết sử dụng bộ não còn ta chỉ biết sử dụng cái lưỡi.
Chửi chính quyền không ăn thua gì cả.Lật đổ chính quyền mới làm cho chúng sợ.
Con đường đi đến dân chủ , tự do là con đường của cả nhân loại. Và thế giới này đã từng đi trên con đường đó. Họ để lại biết bao kinh nghiệm và bài học xương máu.
Thế nhưng người dân Việt Nam chẳng thèm học hỏi thế giới. Với họ chỉ có hai từ "đổ thừa".
Chỉ cần đình công , bất tuân dân sự để chính phủ vỡ nợ . Thế là một làn sóng xuống đường sẽ xảy ra trên toàn quốc. Bọn bán nước sẽ ôm tiền dông ra ngoại quốc. Điều đã xảy ra ở hơn 30 nước.
Thế nhưng người dân Việt Nam vẫn đang loay hoay với bài toán không có lời giải và để mặc cho đất nước rơi vào tay ngoại bang.

MỘT DÂN TỘC THIẾU TẦM.

Dân Việt Nam chúng ta có cái hay là bất cứ cái gì cũng chờ nước đến chân mới nhảy. Không bao giờ nhảy trước. Thậm chí có khi nước ngập tới rốn cũng chẳng thèm nhảy.
Tôi để ý thấy là mấy năm nay từ vụ Formosa, Đồng Tâm, Cồn Dầu, Long An, Dương Nội... rồi chặt cây xanh, lấp sông Đồng Nai bao giờ dân Việt cũng xuống đường biểu tình gãi ngứa cho có. Nhưng có biểu tình là còn may, có người còn không thèm xuống đường hoặc chửi những người tham gia biểu tình là "đồ điên". Nếu như chính quyền giả bộ có một nhượng bộ nào đó là tự sướng ngất trời, tung hô là mình đã khiến chính quyền sợ hãi , đã được những thắng lợi to lớn như thế này ,như thế kia...
Cộng sản ở trên cao biết rõ tâm lý này nên đôi khi chúng cũng "giả chết', chấp nhận vài ba yêu sách cho có lệ để dân chú tâm chuyên đi "gãi ngứa". Nếu vụ nào cũng bác dân sẽ đâm chán , không thèm gãi nữa mà quay qua "đâm " thì chết ...mẹ.
Mục đích của biểu tình nếu cứ đóng khung trong ba cái "cá chết'" đòi đất"" chống cho thuê đất 99 năm" như thế thì dân Việt chỉ có nước đi biểu tình từ đời này sang đời khác mà không chừng sẽ sinh ra cái nghề đi khiếu kiện và biểu tình.
Đã làm cái gì thì nên làm cái gốc, làm một lần. Đó là quyền bầu cử , là đa đảng, tam quyền phân lập. Cho nên phải xây dựng lực lượng một cách bí mật, âm thầm khắp toàn quốc . Chờ chắc ăn rồi, họp báo các cơ sở nắm chắc có mấy trăm ngàn người rồi ào xuống đường một lần khiến công an chạy có cờ. Chứ biểu tình lắt nhắt , công an cho ăn đòn là phải rồi.
Thế cho nên tính tổ chức, vận động và âm thầm chờ thời cơ để ra tay mới là quan trọng. Đã không làm thì thôi ,khi làm là phải đánh thẳng vào thể chế. Còn không chỉ uổng công mà chẳng giải quyết được gì.

CÁC CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI BÁN NƯỚC LÀ BÌNH THƯỜNG. ĐIỀU BẤT BÌNH THƯỜNG LÀ NGƯỜI DÂN NGÂY THƠ TIN RẰNG CHÚNG KHÔNG BÁN NƯỚC.

Eduardo Galeano, nhà văn Uruguay đã khái quát về về các chế độ độc tài như sau :
HỆ THỐNG / 1
Các nhà chức trách không thi hành chức trách.
Các nhà chính trị phát ngôn nhưng không nói bất kỳ điều gì.
Cử tri chỉ bỏ phiếu nhưng không chọn lựa.
Giới truyền thông đưa tin bịa đặt.
Các nhà trường dạy sự ngu dốt.
Các quan toà trừng phạt những nạn nhân.
Quân đội tuyên chiến với nhân dân của chính mình.
Công an không chống tội ác vì chính họ quá bận bịu gây tội ác.
Những sự phá sản thì được công hữu hoá, nhưng những lợi tức thì được tư hữu hoá.
Tiền bạc thì tự do hơn nhân dân.
Nhân dân làm đầy tớ cho mọi sự.
HỆ THỐNG / 2
Đây là thời của loài kỳ nhông: không ai dạy bảo chúng ta về lòng nhân đạo nhiều bằng những con thú ấy.
Những kẻ chuyên che đậy thì được sùng bái, văn hoá của chiếc mặt nạ thì được tôn vinh. Người ta nói thứ ngôn ngữ hai mặt của những nghệ sĩ giả trang. Ngôn ngữ hai mặt, phán đoán hai mặt, đạo đức hai mặt: một thứ đạo đức cho lời nói, một thứ đạo đức cho hành động. Thứ đạo đức cho hành động thì được gọi là chủ nghĩa hiện thực.
Quy luật của hiện thực là quy luật của quyền lực. Để cho hiện thực không có vẻ phi hiện thực, nhà cầm quyền bảo chúng ta rằng đạo đức phải là vô đạo đức.
HỆ THỐNG / 3
Nếu anh không lanh lẹ, anh sẽ chết. Anh bị bắt buộc phải làm một kẻ lừa đảo hay một kẻ bị lừa đảo, một kẻ láo khoét hay nạn nhân của sự láo khoét. Đây là thời của những ý nghĩ: "việc gì tôi phải lưu tâm đến điều đó, tôi làm được gì cho điều đó, đừng dính vào, hãy tìm cơ hội tốt nhất." Đây là thời của những kẻ lường gạt: sản phẩm thì vô dụng, óc sáng tạo thì vô ích, lao động thì vô giá trị...
NHỮNG TỘI LỖI
Guồng máy ấy sách nhiễu những người trẻ tuổi; nó cầm tù, nó tra tấn, nó giết chóc. Họ là bằng chứng của sự quan trọng của nó. Nó vất họ ra ngoài: nó bán họ như bán thịt người, nó bán sức lao động của họ với giá rẻ mạt ra ngoại quốc.
Guồng máy vô sinh thù ghét bất cứ thứ gì vươn lên và chuyển động. Nó chỉ có thể làm nhân lên những ngục tù và nghĩa địa. Nó chỉ có thể tạo ra những tù nhân và những xác chết, những tên tình báo và những viên công an, những kẻ ăn mày và những người lưu vong.
Trẻ là một tội ác. Hiện thực khởi động mỗi ngày vào lúc rạng đông; lịch sử cũng vậy, nó tái sinh vào mỗi buổi sáng. Đó là lý do tại sao hiện thực và lịch sử bị cấm đoán.
NHỮNG CÁI CHUỒNG
Mỗi tháng lại có thêm một nhà tù. Đó là cái mà các kinh tế gia gọi là Kế Hoạch Phát Triển.
Thế còn những cái chuồng vô hình? Những bản tường trình chính thức nào hay những văn kiện đối kháng nào ghi nhận những tù nhân của sự sợ hãi? Sợ mất việc làm, sợ không kiếm được việc làm; sợ nói, sợ nghe, sợ đọc. Trong đất nước câm nín, một tia sáng từ ánh mắt có thể khiến người ta vào trại tập trung.
Chế độ kiểm duyệt giành thắng lợi khi mỗi công dân răm rắp tự kiểm duyệt ngôn từ và hành động của mình.
Nhà nước độc tài sử dụng những đồn lính, những đồn công an, những toa xe lửa cũ, những con tàu hoang phế để nhốt những người tù. Thế còn căn nhà của mỗi người? Chứ không phải mỗi căn nhà là một nơi giam giữ hay sao?
NHỮNG ĐIỀU ÁC
Bảng liệt kê những vụ tra tấn, giết và thủ tiêu không thể kể hết những điều ác của một chế độ độc tài. Guồng máy huấn luyện cho bạn quen với thói ích kỷ và dối trá. Đoàn kết là một tội lỗi. Guồng máy phải thắng: người ta sợ nói, sợ nhìn nhau. Không ai muốn gặp ai nữa. Khi có một người nào đó bắt gặp đôi mắt của bạn và không nhìn đi chỗ khác, bạn nghĩ: “Gã này sẽ bắt ta.” Thủ trưởng nói với nhân viên, cũng là bạn của hắn: “Tôi phải báo cáo bạn. Họ đòi những danh sách. Tôi phải giao cho họ một cái tên người. Tha lỗi cho tôi, nếu được.”
Tại sao việc đánh thuốc độc để sát hại tâm hồn không được ghi vào biên niên ký của sự bạo động?
NHỮNG KỸ THUẬT
Một người bị tử hình có thể gây xôn xao dư luận thế giới, nhưng hàng ngàn người mất tích thì chỉ gây nên sự hoang mang. Gia đình và thân nhân phải trải qua những hiểm nguy để tìm kiếm vô vọng từ nhà giam này đến nhà giam khác, từ đồn lính này đến đồn lính khác, trong khi đó thì những tử thi bị rữa nát trong rừng và trong những bãi đổ rác. Kỹ thuật của sự thủ tiêu không tạo ra những thánh tử đạo và những tù nhân. Những xác người bị mặt đất nuốt chửng, còn chính quyền thì rửa tay sạch sẽ: không có tội ác nào để tường thuật, và không có gì để mất công giải thích. Mỗi người chết thì phải chịu chết nhiều lần, và cuối cùng chỉ để lại một đám sương mù của nỗi kinh hoàng và một sự hoang mang trong tâm hồn.
LƯU VONG
I
Những chiếc thuyền ra đi chở đầy những người trẻ tuổi thoát khỏi ngục tù, sự chết và cái đói. Sống là nguy hiểm; trốn thoát là một tội lỗi; ăn là một phép lạ.
Nhưng còn có bao nhiêu người lưu vong ngay trong đường biên giới của tổ quốc mình? Có bản thống kê nào đếm những người bị đuổi việc và bị bắt buộc phải câm nín? Sự hy vọng là tội ác lớn hơn những hành động khác, chứ không phải sao?
Chế độ độc tài là một sự ô nhục biến thành tập quán, một guồng máy làm cho bạn điếc và câm, không còn biết nghe, không còn biết nói, và mù loà trước những gì bị cấm nhìn thấy.
Cái chết đầu tiên vì sự tra tấn đã gây nên dư luận xôn xao trong cả nước. Cái chết thứ mười vì bị tra tấn chỉ được báo chí tường thuật sơ sài. Cái chết thứ năm mươi được xem là “bình thường”.
Guồng máy dạy cho nhân dân chấp nhận sự kinh khủng cũng giống như cách người ta làm quen với độ lạnh của mùa đông.
II
Guồng máy dạy rằng bất cứ ai chống lại nó thì đều là kẻ thù của tổ quốc. Chống lại sự bất công là một tội ác đối với tổ quốc.
Ta là tổ quốc, guồng máy nói. Trại tập trung này là tổ quốc: đống rác thối tha này, miền đất hoang phế này.
Bất cứ ai tin rằng đất nước của mình là ngôi nhà của mọi người thì bị ném ra khỏi ngôi nhà đó.
Do đó việc chế độ độc tài CSVN bán nước đã được các nhà chính trị thế giới tiên đoán trước. Chỉ có dân Việt Nam là cảm thấy lạ lẫm mà thôi.

CỘNG SẢN RẤT CẦN DÂN CHỬI .

Eduardo Galeano, nhà văn Uruguoay đã nhận định rất sâu sắc rằng :
"Cái chết đầu tiên vì sự tra tấn đã gây nên dư luận xôn xao trong cả nước. Cái chết thứ mười vì bị tra tấn chỉ được báo chí tường thuật sơ sài. Cái chết thứ năm mươi được xem là “bình thường”.
Câu này cũng có thể nói tương tự:" Tiếng chửi đầu tiên có thể gây xôn xao dư luận. Tiếng chửi thứ mười chỉ được facebook tường thuật sơ sài. Tiếng chửi thứ năm mươi được xem là bình thường".
Cũng giống như hồi "đổi mới" những tác phẩm như "Cái đêm hôm ấy đêm gì" của Phùng Gia Lộc, Ly Thân của Trần Mạnh Hảo, "Thiên đường mù "của Dương Thu Hương hay "Bài ca tháng Tám" của Bùi Minh Quốc như những tiếng sét giữa trời quang. Báo chí thi nhau đề cập. Nhưng sau đó các tác phẩm khác như thơ Lý Đợi, Đêm giữa ban ngày, Đèn cù ...chỉ được tường thuật sơ sài. Và bây giờ nếu có tác phẩm nào chửi cộng sản sẽ được coi là bình thường. Vì cộng sản đã chai mặt rồi.
Hiện tại cộng sản đang cần dân chửi. Bởi nói theo ngôn ngữ dân gian là " Chó sủa không bao giờ chó dám cắn". Khi chửi dân như được xả xú páp, như quả bóng xì hơi...từ đó hết căm tức hoặc sẽ tự ảo tưởng là vì mình chửi nên chế độ đã sửa đổi. Từ đó không còn muốn hành động mà chỉ quanh quẩn trên FB để thể hiện dũng khí.
Tiếng chửi , châm biếm chỉ có tác dụng trong chế độ dân chủ . Nơi con người nói chuyện với con người. Khi dùng tiếng chửi với những kẻ không phải người thì chúng sẽ chẳng mảy may xúc động. Ngược lại chúng càng mừng khi nghe chửi. Bởi càng chửi chúng càng thu về quyền lực, vàng bạc, đô la và mọi lạc thú trên đời. Khi người dân chửi họ cũng thú nhận luôn sự bất lực của mình, bởi chẳng biết làm gì khác ngoài võ mồm.
Cũng đã đến lúc dân tộc này nên thôi làm anh Chí Phèo chửi đổng mà nên nghĩ cách làm sao để khiến cộng sản sợ thật sự. Đó là truất phế chúng xuống ,không cho chúng cái quyền bán nước. Nếu họ không làm được điều này họ sẽ phải trả giá rất đắt.
Muốn thoát khỏi diệt chủng chỉ có một con đường. Đằng nào cũng phải đi qua con đường đó , tại sao không đi sớm hơn ?

NHỮNG CÁI LỢI CỦA LUẬT AN NINH MẠNG ĐỐI VỚI PHONG TRÀO ĐẤU TRANH DÂN CHỦ.

1/Luật an ninh mạng ra đời sẽ khiến phong trào đấu tranh dân chủ rút lui vào hoạt động bí mật, không còn "lạy ông con ở bụi này nữa". Chính quyền sẽ hoàn toàn không biết gì về thông tin của họ, họ định làm gì, suy nghĩ ra sao sẽ là một bí mật.
2/ Luật an ninh mạng ra đời sẽ khiến các nhà hoạt động phải chú tâm vào việc thành lập các tổ chức XHDS để vận động nhân dân . Bởi lẻ nếu viết trên FB sẽ bị công an mạng quy tội và dẫn đến việc bắt giữ, khởi tố hình sự. Vì vậy theo quy luật"càng áp bức , càng đấu tranh" thì lực lượng đấu tranh dân chủ buộc phải chuyển hướng để thích nghi với thứ "luật pháp" do chính quyền đặt ra. Điều này sẽ làm cho lực lượng này tiếp xúc bí mật với các tầng lớp lao động, những đối tượng trước đây không hề tiếp xúc với mạng xã hội -để giác ngộ họ.
3/ Luật an ninh mạng ra đời sẽ khiến các cuộc biểu tình của nhân dân diễn ra bất ngờ và nằm ngoài dự đoán của công an. Nếu như trước đây tin tức biểu tình thường được loan báo trên mạng về địa điểm, ngày giờ giúp công an có kế hoạch ngăn đường, chặn nhà hoặc bố trí nhân lực để đàn áp thì giờ đây chúng lại bị mù thông tin.Những người lãnh đạo biểu tình buộc phải sử dụng các hình thức khác để thông tin như truyền đơn hay phải đi sâu vào công nhân, nông dân để rỉ tai tuyên truyền.
4/Luật an ninh mạng sẽ khiến nhà tù của lý thuyết, của ảo tưởng trên FB bị xóa bỏ. Người dân không còn được dịp lên FB để xả xú páp những nỗi bất công trong cuộc sống nữa. Khi họ không được chửi thoải mái nỗi căm giận của họ sẽ tích tụ âm ỉ trong lòng và họ buộc phải tìm đường giải tỏa. Và sự giải tỏa đó có khi sẽ biến thành những hành động như của Đặng Ngọc Viết theo quy luật "cùng tất biến".
Với những lý do trên việc cộng sản ra luật an ninh mạng chưa chắc là một điều xấu cho phong trào đấu tranh dân chủ Việt Nam. Ngay chính cộng sản khi xưa cũng vì không có mạng xã hội nên mới tổ chức được các phong trào "vô sản hóa" trong giai cấp công nhân và nông dân.

NGHĨ VỀ LUẬT AN NINH MẠNG.

Một tên cướp thì luôn luôn bộc lộ bản chất của một tên cướp , một chế độ độc tài thì luôn thi hành chính sách của một chế độ độc tài. Điều đáng nói là sự ảo tưởng của người dân Việt Nam luôn tưởng tên cướp là người lương thiện và luôn đem so sánh chế độ độc tài với chế độ dân chủ.
Ví dụ anh không thể la lên ,ngạc nhiên là "tên cướp đó giết người ta ơi!" mà chỉ nên ngạc nhiên là tại sao không có cơ chế phòng ngừa để tên cướp ấy không thể giết người.
Tương tự anh cũng không thể ngạc nhiên khi chế độ độc tài ra luật an ninh mạng.Rồi đem so sánh với các chế độ dân chủ sau đó chửi là nó biến Việt Nam thành cái nhà tù. Thế giới đã chỉ mặt đặt tên nó là chế độ độc tài và đã ví người dân sống trong đất nước mà nó cai quản giống như sống trong cái nhà tù lớn, cái trại súc vật. Vậy thì nó cấm quyền tự do ngôn luận là chuyện thiên kinh địa nghĩa, nó không cấm đó mới là chuyện lạ.
Nếu chế độ độc tài mà cho tự do giống như các chế độ dân chủ thì ta không cần phải đấu tranh để lấy lại quyền con người nữa. Đơn giản vì nó đã có rồi.
Do đó việc sắp đến năm 2020 khi hiệp ước bí mật Thành Đô thành hiện thực dưới áp lực của Trung Quốc chính quyền CSVN ra luật an ninh mạng là điều tất yếu đã được dự đoán trước. Nhưng người Việt vốn ảnh hưởng bởi truyền thông cộng sản tưởng mình đang sống trong xã hội con người mà quên đi các định nghĩa của phương Tây nên la toáng lên, tỏ ra rất lạ lùng khi trại súc vật làm chức năng của nó.
Vấn đề là nếu là một con vật khi bị kẻ chăn dắt quất một roi vào mông sẽ lập tức chui ngay vào chuồng và sống theo hiệu lệnh của chủ chăn nhưng con người thì không thế. Con người có đầu óc suy nghĩ, có tư duy phản kháng. Anh quất tôi một roi tôi phải suy nghĩ để trả đũa lại anh chứ không thể bó tay.Anh bít đường không cho tôi đi đường này thì tôi tìm đường khác để đi bởi tôi không thể sống trong cái nhà tù đó, tôi là con người.
Nhưng có rất nhiều người Việt không suy nghĩ thế. Họ luôn viện cớ chế độ đàn áp , ra luật nên phải bó tay, thúc thủ chờ chết. Họ không hề đem so sánh với các trại súc vật khác cũng làm như thế nhưng con người đã phản kháng giành lại quyền con người mà chỉ đem so sánh với những nơi đã có tự do. Thành ra tư duy an phận , đổ thừa , bó tay chịu chết đã mặc nhiên ngự trị trong lòng xã hội Việt Nam suốt bao nhiêu năm nay. Nó được xem như việc tuân thủ luật của chính quyền là điều tất yếu mặc cho lý luận thế giới đã chỉ ra"Khi chính quyền đi ngược lại với quyền lợi của số đông thì người dân không cần phải tuân thủ luật pháp của chính quyền thêm nữa".
Chính quyền không cho công khai thì ta sử dụng bộ óc của mình để phản kháng một cách bí mật nhằm qua mặt thứ luật rừng của nó. Chứ không thể bảo là chính quyền cấm đoán rồi là chỉ có chết mà thôi. Nó càng cấm ta càng phá. Ta không dại phá cho chúng thấy mà nhắm vào điểm yếu của nó để phá. Ta phá bằng một số đông mà nó không thể bắt ta được vì không biết bắt ai.
Ta đi vận động nhân dân phải thông minh khôn khéo chứ không phải vừa gặp mặt đã nói hết ruột gan và lôi chuyện chính trị phơi bày tuốt tuồn tuột. Phải tìm hiểu xem họ quan tâm về vấn đề gì, họ sợ hãi vấn đề gì,sau đó lôi kéo họ vào các tổ chức phi chính trị để họ không hề sợ hãi. Đợi đến khi tình hình cấp bách, thời cơ chín muồi mới phát động họ xuống đường đồng tâm hiệp lực vùng lên một loạt. Lúc ấy thách bọn công an có đông cách mấy cũng phải tìm đường trốn.
Vấn đề của lực lượng đấu tranh dân chủ là ngại khó ,ngại khổ, ngại hy sinh cho người khác hưởng nên tìm đủ mọi lý do để biện minh. Cách biện minh hay nhất là dựa vào luật pháp của chế độ độc tài để đổ thừa. Khi mà năm 2020 sắp đến,khi dân Trung Quốc ào ạt tuôn sang như thác đổ thì họ vẫn nhẩn nha khai dân trí. Khai gì nữa, mỗi ngày dân ra đường đã thấy cái bản mặt người Trung Quốc trên phố , trên khắp các làng quê thì không cần khai trí họ cũng thông. Vấn đề bây giờ là liên kết họ lại âm thầm xây dựng lực lượng để chống xâm lược. Vấn đề đó không thể nói trên mạng mà phải đến tận nhà nói nhỏ vào tai họ.
Do vậy luật an ninh mạng lại giúp cho người Việt không thể đổ thừa được nữa. Anh không thể cứ trốn hoài trên thế giới ảo mà phải đối diện với thực tế. Anh phải gánh lấy trách nhiệm nếu không muốn chết. Thế thôi.

THỰC CHẤT CỦA LUẬT ĐẶC KHU.

" Tớ hỏi các cậu một điều này nhé: lâu nay đảng và nhà nước ta lấy tiền đâu mà trả lương cho công an ,quân đội, cho cán bộ công nhân viên? Tiền đâu cho làm ăn thua lỗ như Vinashine, Vinalines,hàng loạt ngân hàng phá sản, nợ xấu chồng chất? Tiền đâu cho Nguyễn Tấn Dũng mang sang Mỹ mua câu lạc bộ bóng đá, mua những khu biệt thự sang trọng, tiền đâu cho 200 đồng chí ủy viên BCH TW đảng ,500 đại biểu quốc hội nhà cao cửa rộng khiến họ phải bỏ cả 1,5 triệu USD để mua chức?
Tiền đâu để giữ đảng như một lực lượng chuyên chính vô sản duy nhất? Tiền đâu để trả lương cho các tổ chức ngoại vi như Mặt trận tổ quốc, đoàn thanh niên, hội phụ nữ và đông đảo lực lượng DLV?
Đó là tiền vay mượn đó các vị. Vay mượn từ các ngân hàng thế giới ,từ Trung Quốc. Bây giờ nợ đã đáo hạn lấy gì trả?Không lẻ để vỡ nợ sau đó dân biểu tình như Venezuela? Hoặc để Trung Quốc nắm đầu như đã làm với Sri Lanca ?
Không thể được túng thì phải tính. Chỉ còn nước bán đất. Nhưng ngu gì nói bán đất để trả nợ? Mà phải nói cho thuê đất để phát triển kinh tế để thu hút đầu tư...Nhưng chỉ có mấy thằng ngu mới không phát hiện ra là trong khi cả nước có đến 3 triệu dân oan bị cướp đất ,cướp nhà không có một tấc đất cắm dùi thì ta lại dư đất để cho nước ngoài thuê. Ta cho Đông Đô Đại Phố, Vũng Áng, Vân Đồn, Phú Quốc, Bắc Vân Phong... mọc đầy. Hóa ra ta sang còn hơn đĩ hoặc là ta là thành phần chẳng biết làm ăn , đất đai có sẵn nhưng chỉ có ngoại quốc mới có thể biến nó thành vàng.
Thôi thì nói thẳng toẹt ra cho nó nhanh . Ta nợ 431 tỷ ông Tơn, trong đó 70% đến lúc đáo hạn do ăn dộng, xuống tay chơi ngông quá nhiều. Giờ mà không trả chỉ có nước đảng tiêu vong nên đành phải cầm cố đất đai ông bà để trả nợ.
Sắp tới ra luôn luật an ninh mạng. Thằng dân nào không biết thân biết phận,không thông cảm nỗi khổ của đảng ta mà ì xèo trên mạng ,lập tức bắt nhốt không tha.
Còn bây giờ chấp chúng nó biểu tình. Biểu tình có ngăn được nợ đòi không ? Nếu biểu tình mà ngân hàng thế giới hay Trung Quốc không đòi nợ đảng ta thì cũng nên biểu tình. Nợ đến nơi thì ông chấp chúng mày biểu tình đấy. Nước của ông thì ông bán ,ông cho thuê chúng mày có ngon thì đình công một lượt từ Bắc chí Nam thì họa may ông mới đói , mới sụp nhé.
Còn bây giờ ông chỉ cần hoãn luật vô thời hạn là chúng mày ra đường mệt cũng phải về nhà mà thôi.