Thứ Bảy, 21 tháng 10, 2017

DONALD TRUMP: “KHÔNG AI CÓ THỂ LÀM CHỦ TÔI NGOÀI NHÂN DÂN HOA KỲ”

Sau 9 tháng chấp chánh với chức vụ tối cao nhất của Hoa Kỳ, Tổng Thống Donald Trump đã “làm được điều gì cho dân tộc siêu cường bậc nhất hành tinh này”? Đó là câu hỏi của các thành viên đảng Dân Chủ và giới truyền thông dòng chính khuynh tả luôn đề cập và lập đi lập lại gần như mỗi tuần để cho từng người dân hiểu với dụng ý “ngoại sự tệ hại, chẳng làm được tích sự gì”…Chúng ta thử điểm qua những sự kiện hữu ích gì mà tổng thống Donald Trump nói riêng và chính quyền của ông nói chung đa đạt được trong suốt thời gian làm việc sau khi lên nhậm chức Tổng thông quốc gia hiệp chủng quốc này.
Một bài phóng sự được đăng trên website của tạp chí Forbes (qua lời trích dịch của nhà bỉnh bút Đại Dương): “tổng thống Donald Trump nói chuyện với tạp chí Forbes”. “Trump cho rằng thích thú là chìa khoá thành công nên dù chi phí ít vẫn đánh bại Hillary Clinton bất chấp huyền thoại “có nhiều tiền mới đắc cử”. Đó là ưu điểm của kinh doanh”.
Chúng ta hay điểm lại một số sự kiện tích cực sau đây. Chỉ ngót hơn 9 tháng vào Toà Bạch Ốc, Tổng thống đã tạo niềm tin vào nền kinh tế đang đi đúng hướng nên thị trường chứng khoán Mỹ tăng vọt, thất nghiệp giảm ở mức thấp nhất trong 17 năm, tăng trưởng GDP trong tam cá nguyệt 2017 lên tới 3.1%. Giới kinh tế gia cho rằng mức tăng trưởng trên 3% chứng tỏ nền kinh tế Mỹ đã phục hồi sức mạnh. Nhưng, Trump cũng thú nhận đã thừa hưởng một đống rác đồ sộ do người tiền nhiệm lưu lại như các vấn nạn ISIS, Bắc Triều Tiên, Biển Nam Trung Hoa, Nga, Trung Quốc, Iran.
Ngoài chuyện hốt rác, Tổng thống Trump còn phải xây dựng một bộ máy chính quyền hữu hiệu chỉ biết phục vụ quyền lợi tối thượng của dân tộc Mỹ.
Vì thế, Nội các Trump tập trung hai nhóm mạnh nhất: tướng lãnh nổi tiếng và doanh nhân thành đạt để xây dựng một quốc gia cường thịnh mà chẳng ai dám gây chiến bằng quân sự hoặc kinh tế.
Tổng thống Trump cần lấy lại ưu thế chiến lược bị mất khắp nơi trong 8 năm của người tiền nhiệm. Đồng thời, cắt giảm khối nợ công 20,000 tỉ USD, kể cả 10,000 tỉ do Barack Obama trút vào.
Ngân sách Quốc phòng 2018 được đề nghị lên tới 639 tỉ USD, bao gồm cả 65 tỉ cho Hoạt động Viễn chinh Dự phòng nên Tổng thống Trump đã trực tiếp thương lượng với Boeing và Lockheed. Hợp đồng chiếc Air Force One mới và chiến đấu cơ F-35 đã giảm được nhiều tỉ USD. Đồng thời, các loại vũ khí, chiến cụ hiện đại nhất được đưa tới các điểm nóng nhất trên địa cầu. Qatar và UAE đã có Hệ thống Chống hoả tiễn Giai đoạn cuối, THAAD. Hoa Kỳ đồng ý bán Hệ thống THAAD trị giá 15 tỉ USD cho Á rập Saudi. Vừa tăng cường khả năng quốc phòng cho các quốc gia Sunni (chiếm 80% dân số Trung Đông) nhằm chống lại chính sách bành trướng, bá quyền của Iran; vừa giành thị phần vũ khí Trung Đông.
Ai Cập làm trung gian để hai nhóm Fatah và Hamas hoà giải thành một nước Palestine thống nhất làm cho Iran mất một cánh tay đắc lực (Hamas có và Iran cùng chủ trương tiêu diệt Israel). Triển vọng hoà bình Israel-Palestine đang ló dạng. Cơ hội đoàn kết các quốc gia Sunni chống lại mưu đồ của Tehran sẽ được Trump thúc đẩy.
Trump uỷ quyền cho giới quân sự thực thi các chuyến Tự do Hải hành (FONOP) trên Biển Nam Trung Hoa giống như bất cứ nơi nào mà luật pháp quốc tế cho phép dù bị Bắc Kinh phản đối.
Tiềm thuỷ đỉnh Nguyên tử Tấn công (SSN) của Mỹ, thường xuyên cặp bến ở Đại Hàn, có khả năng tàng hình nhất, hiện đại nhất thế giới được trang bị 12 ống phóng hoả tiễn hành trình Tomahawk với tầm bắn 3,100 km, và 4 ống phóng thuỷ lôi.
Mỹ có 20 SSN lớp Los Angeles được trang bị tương tự có thể thi hành ba nhiệm vụ: chống-tiềm thuỷ đỉnh, chống-chiến hạm mặt nước, giám sát và trinh thám. Mỹ bố trí thường trực hai SSN trong khu vực Ấn Độ Dương-Châu Á Thái Bình Dương.
Trong vòng một tháng, các pháo đài bay B-1B từ Guam mang theo 34,000 kilo vũ khí đã hai lần cùng F-15 của Nhật Bản và Đại Hàn tập trận ngày lẫn đêm trong khu vực Bán đảo Triều Tiên bất chấp lời đe doạ bắn hạ của Chủ tịch Kim Chính Ân.
Mối đe doạ của Nga đã giảm so với năm 2014 vì Tổng thống Vladimir Putin đang cố gắng hoà giải với Hoa Kỳ để giảm bớt áp lực cấm vận kinh tế nên tình hình tương đối lắng dịu.
Với chủ trương “Chính phủ thu gọn tốt hơn cho người dân” nên Trump dẹp các cơ quan không cần thiết, giảm tối đa các luật lệ gây phiền phức cho giới kinh doanh và người dân để tiết kiệm ngân sách mà lấy tiền phát triển hạ tầng.
Obama kêu gọi các công ty Mỹ trở về vì lòng yêu nước. Thất bại!
Trump nói với Forbes “nếu công ty hồi hương không trả thuế, ngược lại sẽ bị thuế rất nặng khi đưa sản phẩm vào Hoa Kỳ”. Rất vô lý khi nước khác đánh thuế 100% sản phẩm của Mỹ mà nhập vào Hoa Kỳ 0% thuế. Bây giờ nếu họ đánh thuế sản phẩm 50 xu thì tôi cũng đánh thế sản phẩm của họ 50 xu.
Trump cho rằng chính sách củ cà rốt và cây gậy sẽ đem lại về Mỹ 3,000 tỉ USD nên thâm hụt thương mại phải giảm.
Trump giải thích về cắt giảm thuế “nếu tôi làm điều gì tốt cho giới trung lưu hoặc thượng lưu cũng đều tốt cho tôi. Tốt cho công ty thì tốt cho cả mọi người lẫn tôi”.
Trump đánh giá “những quyết định của người có tấm lòng đặt trên nền tảng làm điều tốt cho dân tộc, không chỉ tốt cho ngân sách hoặc túi tiền”. Ban Biên tập Forbes hỏi “Ông chưa bao giờ có ông chủ. Bây giờ, tổng thống có một ông chủ: dân tộc Mỹ. Vậy có gì thay đổi?”. Tổng thống Donald Trump đáp “Tôi có 330 triệu ông chủ, nhưng chẳng sao vì tôi luôn luôn làm điều đúng. Một chính trị gia lo làm điều đúng với chính sách. Tôi lo làm điều đúng cho đất nước”.
Hoa Kỳ không thể bị hiếp đáp, lấn lướt mãi chỉ vì cái danh hảo “siêu cường”..
Thực sự, siêu cường chỉ có trách nhiệm bảo vệ, duy trì nền an ninh và pháp luật quốc tế để mọi quốc gia giao thương trong điều kiện bình đẳng và tôn trọng quyền lợi của nhau. Nếu Hoa Kỳ tiếp tục đi vay để cung ứng cho các nước giàu, nghèo khắp thế giới thì danh hiệu siêu cường cũng đi theo phá sản.
Thật ra cũng còn quá sớm, quá ít thời gian để chứng minh TT Donald Trump làm được gì, hoặc tạo nên tệ hại gì, và sẽ làm những gì trong tương lai. Vấn đề trước mắt quốc dân không thể phủ nhận, sau khi chấp chánh cho đến nay, dưới sự lãnh đạo của TT Trump, giới đầu tư thế giới đăt niềm tin tích cực nên đã đổ tiền vào nội địa Hoa Kỳ một con số kỷ lục, vì thế mà giao dịch chứng khoán của Hoa Kỳ như diều gặp gió với chỉ số Dowjon 17,892.89 (trước ngày 20/1/2017), hiện tại Dowjon 22,841.02 … như vậy chỉ mới 9 tháng cầm quyền đã đưa chứng khoán Dowjon lên gần 5,000 điểm. Một con số khổng lồ tuyệt vời đi vào lịch sử mà chưa một tổng thống nào có thể làm được từ lúc thị trường chứng khoán thế giới xuất hiện. Bên cạnh, kinh tế phát triển 3.1% (con số qua ước mơ) của các nhà làm trong bộ kinh tế Hoa Kỳ. Với những con số tăng trưởng kinh tế ngoạn mục này thì chắc chắn đã ảnh hưởng tích cực Thất Nghiệp giảm xuống chưa từng có trong vòng 17 năm qua, đó là điều hiển nhiên.
Đó chỉ mới về khía cạnh kinh tế, trong khi quân sự được quốc hội chấp thuận ngân khoản tăng lên gần 700 tỷ Mỹ kim để nâng cấp vũ khí siêu hạng, tối tân bậc nhất hoàn cầu. Thế giới ngày nay có cái nhìn khác đối với Hoa Kỳ qua cái nhìn một siêu cường thật sự, một siêu cường thực thể, và một siêu cường bao gồm Quân Sự, Chính Trị và Kinh Tế…
Đó là những điều hiện hữu mà người dân Hoa Kỳ đã thấy được việc làm của TT Donald Trump trong 9 tháng qua….
Đây có thể gọi là Make America Great Again, chưa nhỉ???

Thứ Sáu, 20 tháng 10, 2017

VỀ HAI ÔNG NHÀ GIÀU ĐƯỢC THÁI BÁ TÂN CA NGỢI.

1/ PHẠM NHẬT VƯỢNG.
Vingroup của tỷ phú Phạm Nhật Vượng là một trong những Tập đoàn kinh tế tư nhân hàng đầu ở Việt Nam, hoạt động trong lĩnh vực bất động sản, du lịch, bán lẻ.
Tập đoàn này thành lập hệ thống trường Vinschool từ 2013, hứa hẹn là "Nơi ươm mầm tinh hoa" của các thế hệ học sinh Việt Nam.
Hệ thống này tuyển sinh từ bậc mầm non đến phổ thông, đặt địa điểm tại Hà Nội và TP. HCM trong các khu đô thị do chính Vingroup xây dựng.
Ra đời trong bối cảnh nhiều gia đình ở Việt Nam không tin vào hệ thống trường công, Vinschool nhấn mạnh họ sẽ "giáo dục toàn diện" cho học sinh để trở thành "công dân tinh hoa trong xã hội".
Cùng với thế mạnh ngân quỹ và truyền thông, Vinschool, tuy chỉ hoạt động chủ yếu ở Hà Nội, cho biết họ đã có 10.000 học sinh theo học (số liệu 2016).
Trong tháng 9/2017, Vinschool công bố thông tin tăng học phí ở cả ba cấp, khiến nhiều phụ huynh đã phản ứng.
Những người chỉ trích cho rằng lộ trình tăng học phí trong 5 năm học tới, bắt đầu từ năm học 2018 - 2019, chỉ được công bố chưa đầy 1 tháng sau khi năm học 2017 - 2018 bắt đầu.
Những phụ huynh có con đang học tại Vinschool cho rằng, Phạm Nhật Vượng-Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Vingroup đã dùng tiền của mình để mua chuộc công an, sai khiến lực lượng này trấn áp các phụ huynh để dập tắt làn sóng phản đối việc Vinschool tăng học phí, nhằm không để ảnh hưởng đến hình ảnh của tập đoàn.
Hình ảnh của tờ giấy mời đã được lan truyền trên Internet với tốc độ chóng mặt, cùng với đó là những lời bình lên án lực lượng công an Hà Nội và trường học Vinschool, cũng như Tập đoàn Vingroup. Trước sự việc trên, đại tá CSVN Lê Hồng Sơn, Trưởng phòng PC50 của công an Hà Nội đã phải lên tiếng thanh minh. Ông Sơn khẳng định:
“Không có chuyện cơ quan công an mời phụ huynh có ý kiến phản đối việc tăng học phí của trường Vinschool lên làm việc”
Theo ông Sơn, việc mời các phụ huynh là để làm rõ một số người sử dụng việc phản đối tăng học phí để nói xấu cá nhân Phạm Nhật Vượng. Điều này đã được phía trường Vinschool và những người liên quan đề nghị công an phải làm rõ.
Những thanh minh của đại tá Lê Hồng Sơn không làm thỏa mãn dư luận, khi mà rất nhiều lần trong quá khứ, mỗi khi có sự việc ảnh hưởng đến hình ảnh của tập đoàn, Vingroup đều dùng tiền để mua chuộc báo chí và cả công an để dập tắt những tiếng nói làm bất lợi cho mình.
Phải nói rằng, chưa bao giờ trong lịch sử nền báo chí của CSVN lại dễ dàng bị thao túng bởi một tập đoàn tư nhân như Vingroup đến như vậy. Cho dù báo chí trong nước vẫn là công cụ phục phụ cho việc tuyên truyền, mị dân của đảng CSVN. Rất nhiều sự kiện làm ảnh hưởng đến hình ảnh Vingroup không được báo chí trong nước đăng tin, mà chỉ có cư dân mạng truyền tải trên Internet thông qua Facebook và những kênh truyền thông khác.
Việc thao túng báo chí của Vingroup rất đơn giản, không rắc rối như chúng ta tưởng. Tập đoàn này chỉ cần bỏ ra một số tiền lớn để mua quảng cáo, đến dịp lễ Tết lại có quà cáp cho các tờ báo có lượng độc giả cao…Từ đó, những tờ báo này sẽ không đăng bất cứ tin tức gì làm ảnh hưởng, gây bất lợi cho Tập đoàn Vingroup. Ngược lại, chỉ đăng những gì có lợi cho tập đoàn này và hình ảnh, nội dung bài báo trước khi đăng đã được Vingroup kiểm duyệt.
Cách dùng tiền để kiểm soát báo chí của Vingroup từ xưa đến nay vô cùng chặt chẽ. Chưa bao giờ trên báo chí người ta thấy hình ảnh của một Phạm Nhật Vượng xấu xí, ngay cả những tờ báo lá cải cũng không hề có bất cứ tin tức gì liên quan đến gia đình, vợ con của ông này. Lối dùng tiền kiểm soát báo chí còn chặt hơn cả cách quản lý của Bộ Thông tin-Truyền thông. Vì với tiền, Phạm Nhật Vượng điều khiển được cả Tổng biên tập tờ báo, buộc họ phải gỡ xuống những bài báo gây bất lợi cho Vingroup.
Không chỉ thao túng được báo chí, Phạm Nhật Vượng còn lũng đoạn được cả chính quyền. Trong khi những tập đoàn, công ty khác giàu lên bằng việc cướp đất của người dân do có sự tiếp tay của chính quyền, từ đó tiếng ta thán rền vang khắp nơi, thì Phạm Nhật Vượng lại không làm như vậy. Mặc dù cũng giàu lên nhờ bất động sản, nhưng bằng việc móc nối với những lãnh đạo ở tầng cấp thượng tầng, ông có được những thỏa thuận, hợp đồng để lấy đi những phần đất vàng từ các công ty, tập đoàn làm ăn không hiệu quả. Từ đó, biến những vùng đất vàng thành các khu chung cư, trung tâm thương mại, bịnh viện, trường học…và giàu lên nhanh chóng. Vượng chẳng những không bị người dân oán than, mà lại còn được nhiều người yêu mến.
Bên cạnh việc thao túng truyền thông, Phạm Nhật Vượng còn điều khiển được cả lực lượng công an để áp chế những người tung ra các tin tức gây bất lợi cho cá nhân và cho tập đoàn Vingroup. Điều đó được thể hiện qua việc PC50 của công an Hà Nội cho mời một loạt phụ huynh học sinh trường Vinschool lên làm việc.
Phạm Nhật Vượng là một nhà tư bản giàu lên trong thời kỳ trước và sau khi khối Cộng sản ở Đông Âu sụp đổ. Tại Ukraine, Vượng sản xuất mì tôm và phất lên bằng nghề này. Với số tiền có được, Vượng mang về Việt Nam, bắt tay với một số lãnh đạo trong nước mở ra một số khu nghỉ dưỡng, trung tâm thương mại, xây chung cư để bán…Từ đó trở thành tỷ phú giàu nhất tại Việt Nam hiện nay.
2/ ĐOÀN NGUYÊN ĐỨC :
Năm 2013 tổ chức Global Witness (tổ chức Nhân chứng toàn cầu) công bố bảng báo cáo mang tên Rubber Barons (tạm dịch là những ông vua cao su). Bản báo cáo bao gồm 51 trang phân tích và clip kèm theo. Trong đó, tổ chức trên đã chỉ đích danh hai công ty Việt Nam là HAGL và Tập đoàn công nghiệp cao su đang tham gia vào nhiều hoạt động phá rừng, chiếm đất tại Lào và Campuchia. Những quan điểm của Global Witness trong bản báo cáo bao gồm các ý chính: Hai công ty Hoàng Anh Gia Lai và Tập đoàn công nghiệp cao su đã được phân bổ tổng cộng hơn 280.000 ha đất (trong đó 161.344 ha ở Campuchia, phần còn lại ở Lào) để dựng đồn điền cao su, HAGL được phân bố hơn 80.000 ha.
Hai tập đoàn có những mối quan hệ chặt chẽ cả với tầng lớp lãnh đạo chính trị tham nhũng và giới tài phiệt tại hai nước. Chính điều này là lá chắn để hai tập đoàn không bị xử lý khi vi phạm luật pháp. Những người sống trên các khu đất được giao lại cho các công ty Việt Nam đã bị đuổi ra khỏi nhà mà không được bồi thường thỏa đáng hoặc không được bồi thường chút nào. Hai công ty đã gây ra những hủy hoại về môi trường và xã hội. Sau khi được nhượng đất để trồng cao su, họ phá rừng và vận chuyển gỗ về Việt Nam, đồng thời lấn ra khỏi khu vực được nhượng đất. Dân địa phương phải đối mặt với sự nghèo đói vì mất rừng, mất đất trồng lúa.
Với những cáo buộc trên, tổ chức này khuyến cáo chính phủ hai nước Lào và Campuchia phải ngừng ngay mọi hoạt động liên quan đến hai công ty và cho điều tra để xử lý tất cả những hoạt động trái pháp luật được phát hiện. Đồng thời tổ chức này lên án Deutsche Bank và IFC đã tài trợ tài chính cho những hoạt động của hai công ty Việt Nam tại Lào và Campuchia.
Trưởng nhóm Chiến dịch Tài nguyên đất của GW - Megan MacInnes khẳng định những thông tin và kết luận trong báo cáo được xây dựng dựa trên ba nguồn khác nhau.
Thứ nhất là bản điều tra ý kiến người dân địa phương sống gần khu đất trồng cao su, thuộc các chi nhánh của HAGL hoặc công ty liên quan tại Campuchia và Lào. Bên cạnh đó, ảnh chụp vệ tinh cho thấy trước khi HAGL được phân đất, nơi này vẫn là khu rừng được pháp luật Campuchia và Lào bảo vệ. Phần rừng sau đó đã biến mất.
Thứ hai "Bằng chứng quan trọng nhất là bản cáo bạch do chính HAGL công bố khi niêm yết ở sàn chứng khoán London, trong đó tập đoàn thừa nhận hoạt động kinh doanh tại Lào, Campuchia chưa hoàn toàn phù hợp với luật pháp các nước sở tại. Đặc biệt, HAGL cũng nêu trong báo cáo về việc một số dự án đang triển khai chưa có giấy phép cần thiết cũng như sự chấp thuận của chính phủ các nước", Trưởng nhóm Chiến dịch Tài nguyên đất của GW - Megan MacInnes nói. Bản cáo bạch cũng được HAGL công bố trên Sở Giao dịch Chứng khoán Singapore vào tháng 5/2011.
Megan MacInnes là một trong các tác giả của báo cáo “Các ông trùm cao su” (Rubber Barons).
"Với bằng chứng rõ ràng ở ngay cáo bạch tập đoàn, chúng tôi không hiểu tại sao ông Đoàn Nguyên Đức lại phủ nhận hoạt động trái phép tại Lào và Campuchia", bà nói.

CẨN THẬN VỚI LOẠI HÌNH TUYÊN TRUYỀN CỦA ĐỨC QUỐC XÃ.

Paul Joseph Goebbels – Bộ trưởng Tuyên truyền Đức Quốc xã, cánh tay phải của trùm phát xít Adolf Hitler từng nói: “Nếu nói dối đủ lớn và cứ tiếp tục lặp đi lặp lại lời dối trá của mình, quần chúng rồi sẽ tin vào lời dối đó”. Chính vì vậy, Đức Quốc xã đã dùng bộ máy tuyên truyền để thay đổi tư tưởng, nhận thức của cả một dân tộc văn minh, từng sản sinh ra những nhà triết học, nhạc sỹ, khoa học danh tiếng, thành một đất nước cuồng vọng, đi xâm chiếm và giết hại dân tộc khác.
“Bằng tuyên truyền khôn ngoan và dai dẳng, người ta có thể khiến cho quần chúng nghĩ rằng thiên đường là địa ngục, địa ngục là thiên đường.”
Hitler tuyên truyền để biến một cái xấu thành cái tốt, còn Giang Trạch Dân tuyên truyền để biến một cái tốt thành cái xấu.
Có một phương pháp gọi là “40/60”, do Joseph Goebbels, Bộ trưởng tuyên truyền khét tiếng của Đức Quốc xã, nghĩ ra. Theo kỹ thuật này, cần thiết lập một kênh truyền thông, ban đầu cần phổ biến 60% thông tin nói tốt về kẻ thù. Sau khi đã được đối phương tin tưởng thì 40% còn lại được sử dụng nhằm truyền bá thông tin xuyên tạc, phương pháp này cực kỳ hiệu quả vì được nhiều người tín nhiệm. Trong Thế chiến II, có một đài phát thanh được lực lượng chống phát xít rất tín nhệm. Người ta tin rằng đó là đài phát thanh của Anh và tin tất cả những thứ nó nói. Nhưng phải sau chiến tranh người ta mới biết rằng đấy là đài của Đức Quốc xã, hoạt động theo nguyên tắc “40/60” của tiến sĩ Goebbels".
Loại hình tuyên truyền này gần đây đang được Phan Anh, Lãng Anh, Lê Kiên Thành sử dụng rất hiệu quả . Chính việc phê phán xã hội với một nửa sự thật nhưng không xoáy sâu vào bản chất đã làm người tiếp nhận tưởng rằng diễn giả đang rất khách quan khi đánh giá hiện thực. Nhưng khi lái người đọc vào bản chất, cốt lõi của vấn đề các dư luận viên cao cấp này đã khiến giới trẻ lạc hướng và cho rằng thể chế chính trị độc tài của cộng sản không cần đánh đổ, chỉ cần sửa đổi để tốt hơn.
Đó là một vấn đề nguy hiểm vì nói theo Boris Yeltsin thì " Cộng sản không thể sửa đổi mà chỉ có thể đào thải nó" .
Một trong những người sử dụng rất thành công lối tuyên truyền này của Đức quốc xã chính là Thái Bá Tân.Giả bộ ngô nghê nhưng không hề ngô nghê chút nào.

MỘT ĐẢNG NHƯNG HAI PHE, HAI ĐẢNG NHƯNG CÙNG MỘT PHE.

Đó là sự khác nhau giữa chế độ độc tài và chế độ dân chủ.
Nhiều người lầm tưởng hiện tại Tập Cận Bình đang tích cực chống tham nhũng, tích cực "đả hổ diệt ruồi". Bằng chứng là báo chí Việt Nam liên tục dẫn báo chí Trung Quốc cho thấy hàng loạt quan chức Tàu thi nhau vào tù. Có nhiều người trầm trồ , thán phục anh Tập quả có bàn tay sắt ,không kiêng nể một ai, quyết liệt chống tham nhũng đến cùng.
Thật ra anh Tập đang triệt hạ phe cánh anh Giang Trạch Dân để dọn đường cho đại hội đảng. Cộng sản tuy một đảng nhưng nhiều phe phái khác nhau. Điểm chung của các quan chức của bất kỳ phe nào là đều tham nhũng , bóc lột dân như nhau. Nghĩa là không có anh nào liêm khiết cả.
Nhưng khi phe này chiến thắng phe kia để nắm quyền trong đảng thì tức thì nó được tiếng liêm khiết qua hệ thống truyền thông theo cách "được làm vua thua làm giặc".Nếu phe Giang Trạch Dân thắng thế trong đại hội đảng thì các quan tham bị đưa ra trước vành móng ngựa là các quan chức thuộc phe Tập. Và các biệt đội săn bắt cáo sẽ đến các nước dân chủ để dẫn độ về những tội phạm mà hiện nay đang khoác áo quan tòa dưới tay Tập.Như vậy lúc đó sẽ có tình trạng "sao đổi ngôi ". Tội phạm ngồi ghế xét xử và quan tòa biến thành bị cáo.
Chính vì không có tam quyền phân lập, không có pháp trị nên tất cả đều tha hóa như nhau. Chỉ là phe nào nắm quyền thì phe đó được phép nhân danh luật pháp mà thôi.
Cũng giống như Trịnh Xuân Thanh, nếu Nguyễn Tấn Dũng thắng thế trong đại hội đảng 2016 thì kẻ bị bắt cóc tại Đức hay Mỹ không phải là Thanh mà có thể là Nguyễn Xuân Phúc hoặc một Bộ trưởng nào đó thuộc phe Trọng. Và hiện thời có lẻ Nguyễn Tấn Dũng cũng nhân danh luật pháp để đả hổ diệt ruồi. Lúc đó anh Thái Bá Tân sẽ câm tịt, không còn làm thơ để ca ngợi anh Phúc liêm khiết vì tài sản ăn cướp của dân sẽ bị phe Dũng phanh phui hết cả.
Nhưng tại sao ta thường thấy các nước độc tài như Trung Quốc, Việt Nam thường sang Mỹ, Úc, Canada, Đức để bắt tội phạm dẫn về. Sau đó lòe dân là chống tham nhũng quyết liệt, cho dù trốn ở chân trời góc bể nào cũng không thoát. Trong khi đó chẳng thấy bất kỳ một biệt đội săn cáo nào của Mỹ sang Trung Quốc hay Việt Nam để dẫn độ tội phạm tham nhũng về cả?
Bởi lẻ ở các nước dân chủ tuy 2 hoặc đa đảng nhưng cùng một phe. Đó là lý do mà sau khi phe dân chủ Hillary thất cử Obama đã nói:" Chúng ta cùng một đội ngũ". Đội ngũ đó đều vì đất nước để kiểm soát quyền lực, tạo ra pháp trị.Chính yếu tố này đã làm cho các công trình , dự án,kế hoạch ở Mỹ đều được công khai, các đảng và báo chí giám sát lẫn nhau chặt chẽ. Do vậy tham nhũng bị ngăn chặn từ trong trứng. Khi không có tham nhũng mà chỉ sống nhờ lương thì đảng Cộng Hòa không cần truy nã thành viên đảng Dân chủ dù họ đã hết nắm quyền. Và đảng Dân chủ tiếp tục ở trong nước để giám sát không cho đảng Cộng hòa lạm quyền.
Thành ra nói dân chủ tuy 2 đảng nhưng một phe là vì lý do đó.
Kết luận : Dân chủ không cần khoa trương "đả hổ diệt ruồi", chống tham nhũng như độc tài. Dân chủ chống tham ô rất thực chất bằng một cơ chế đa đảng. Và chính cơ chế này tưởng là mất đoàn kết nhưng thực ra lại là rất đoàn kết. Chỉ có sự đối lập hợp pháp mới làm được điều này.

KHÔNG AI CHO KHÔNG TA CÁI GÌ CẢ.

Tại sao có hình ảnh ông tổng giám đốc người Nhật đội mưa đứng cúi đầu chào khách vào đổ xăng nhiều giờ đồng hồ liền ?
Cùng lúc đó lại có công văn cấm cán bộ công nhân viên vào trạm xăng của người ngoại quốc theo cách cạnh tranh không lành mạnh ?
Hình ảnh thứ nhất cho thấy đó là quy luật của nền kinh tế thị trường.
Hình ảnh thứ hai phản ánh đúng quy luật của nền kinh tế thị trường định hướng XHCN. Điều mà những ngày qua hãng taxi Vinasun đã dùng những tấm băng rôn bôi nhọ Uber và Grab.
Nền kinh tế thị trường chỉ có trong một xã hội đa nguyên , đa đảng. Nếu một đảng cầm quyền thì chúng sẽ tự cho mình cái quyền là bắt cả dân tộc đi theo cái chủ nghĩa, cái khuynh hướng kinh tế do nó vạch ra, mặc dù cái quy luật kinh tế này phản lại lợi ích của đa số những người dân đang sống trên đất nước đó.
Trong khi người dân dùng tiền lẻ để chống lại các trạm BOT thì cái đảng độc tài này lại đang cố nặn óc tìm ra luật để ghép tội người dân, triệt hạ Uber, Grab và cả những doanh nhân làm ăn chân chính như thương gia người Nhật.
Một câu hỏi đặt ra là lý do tại sao lại có những chuyện đó?
Câu trả lời rất dễ dàng đó là vì chúng chỉ muốn tiền chảy vào túi của cái đảng đang cầm quyền, không hề muốn dân giàu nước mạnh.
Nhưng nếu muốn chúng đa đảng, đi theo kinh tế thị trường thì không thể nói bằng mồm mà phải bằng hành động.
Bây giờ mà cứ hỏi tại sao đảng CSVN không đa đảng, không bắt chước người Nhật đứng cúi chào khách là xưa rồi.Bạn không thể bắt một ông vua đã ngự trên ngai vàng 72 năm đứng cúi đầu dưới mưa chào dân. Các ông vua , bà chúa này ra ngoài là phải có người cõng, có người kéo bè đưa đi cho khỏi dính nước.
Bạn muốn có ngày được ông chủ đứng cúi đầu chào thì phải đổ máu, phải hy sinh bởi không dưng chẳng ai cho bạn điều đó. Trong cuộc đấu tranh hôm nay bạn có thể bị tù tội, bị tra tấn , bị mất đi tính mạng.
Nhưng một điều rõ ràng là sự hy sinh đó không hề vô ích. Bởi ngày mai con bạn, cháu bạn không đi lượm những hạt cơm vương vãi trên đất để bỏ vào mồm vì đói. Còn nếu bạn đòi hỏi đảng CS cải tổ để mang đến những điều đó cho bạn ư?
Thưa rằng xin hãy quên điều đó đi. Bạn chỉ có nước chờ đến Tết Công gô.

UNESCO KHÔNG CÓ TÁC DỤNG ĐỐI VỚI MỘT ĐẤT NƯỚC SẮP NÔ LỆ VÌ CHÍNH SÁCH XÂM LƯỢC MỀM.

Những ngày qua dư luận xôn xao vì việc ứng viên Phạm Sanh Châu của Việt nam rớt từ vòng gởi xe cuộc bầu cử tổng giám đốc Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên Hợp Quốc (UNESCO) với số phiếu 2/50.
Đây là một kết quả không có gì lạ và cũng chẳng có gì phải vui mừng. Bởi lẻ đã nhắm biết là như thế thì kết quả chỉ để khẳng định thêm dự đoán.
Việt nam - một đất nước lấy thành phần vô sản khố rách áo ôm ,làm lực lượng nòng cốt trong các cuộc cách mạng văn hóa và tư tưởng. Vậy mà bây giờ đòi lên làm lãnh đạo một tổ chức "giáo dục, khoa học và văn hóa" của nhân loại thì khác gì thằng mù chữ đi giảng dạy người sáng mắt? Anh có giáo dục không mà đi làm giáo dục và anh có văn hóa chưa mà đi lãnh đạo văn hóa?
Nếu có thì thủ tướng của anh không bị báo chí Pháp diễu hài gọi là ngài Giăng Giắc Ê Rô và không bị báo chí thế giới đưa ra làm trò cười trong việc quạt phành phạch khi đi nghe nhạc cổ điển giữa những nhà lãnh đạo có học hàng đầu thế giới?
Nội chỉ 2 việc này đủ khiến các nước cạch mặt hai anh Việt Nam và Trung Quốc. Do đó có một số người lo hai anh sẽ cao phiếu trúng cử và vô cùng mừng rỡ khi hai anh thấp phiếu là chuyện lạ.
Bộ họ không biết rằng những người bỏ phiếu bầu tổng giám đốc UNESCO đều là trí thức thứ thiệt chứ không phải là các cử tri Việt Nam thời 1946 đi bầu nên Hồ Chí Minh và cái quốc hại bù nhìn của ông ta?
Vậy nên đúng là lo bò trắng răng.
Thật ra nếu xét kỷ cũng chẳng có gì đáng mừng đối với một đất nước đã sắp rơi vào vòng nô lệ.
Tổ chức Giáo dục, Khoa học và Văn hóa của Liên hiệp quốc, viết tắt UNESCO (tiếng Anh: United Nations Educational Scientific and Cultural Organization) là một trong những tổ chức chuyên môn lớn của Liên hiệp quốc, hoạt động với mục đích "thắt chặt sự hợp tác giữa các quốc gia về giáo dục, khoa học và văn hóa để đảm bảo sự tôn trọng công lý, luật pháp, nhân quyền và tự do cơ bản cho tất cả mọi người không phân biệt chủng tộc, nam nữ, ngôn ngữ, tôn giáo.
Chế độ nô lệ là chế độ mà trong đó con người được xem như một thứ hàng hóa. Nô lệ là người bị bắt buộc phải làm việc không lương cho người chủ, bị mất quyền con người, tự do và cuộc sống phụ thuộc hoàn toàn vào người chủ. Nhiều người trở thành nô lệ vì bị bắt sau những cuộc chiến (một hình thức tù binh), hoặc những cuộc càn quét của lực lượng xâm lăng hoặc giai cấp thống trị. Một số khi sinh ra đã bị coi như là nô lệ vì cha mẹ là nô lệ.
Ngày 13/6/2016, người dân cả nước vô cùng phẫn nộ, chuyện truyền hình Việt Nam hay còn gọi là "Vua TinVịt", dùng bức tranh cổ động Trung cộng có tên "Học tập, ứng dụng tư tưởng triết học Mao Trạch Đông", để làm hình nền minh hoạ cho một chương trình truyền hình trực tiếp trao giải cuộc thi viết "Những tấm gương bình dị mà cao quý", do hai tổ chức phản động là truyền hình VTV và báo Quân đội nhân dân phối hợp tổ chức. Nếu người dân có chút tinh ý, họ sẽ phát hiện ra từ ngày Nguyễn Phú Trọng leo lên ngôi vị vua tập thể là Tổng bí thư đảng, thì truyền hình VTV gián tiếp lập công ghi điểm cho Nguyễn Phú Trọng trước Thiên triều Đại Hán nhiều lần.
Trong lần đưa tin Nguyễn Phú Trọng sang chầu Bắc Kinh ngày 11/10/2011, truyền hình VTV trong bản tin thời sự buổi tối ngày 14/10 đã chính thức treo cờ Trung Cộng với sáu ngôi sao, như ngầm ám chỉ Nguyễn Phú Trọng đã đồng ý sáp nhập Việt Nam vào thành một tỉnh của Tàu như các sắc dân Mãn, Mông Hồi, Tạng bên Trung Hoa. Sự việc cờ Trung cộng với 6 ngôi sao lại tiếp tục được lập lại khi Tập Cận Bình lúc đó là Phó chủ tịch nhà nước Trung cộng, sang thăm Hà Nội ngày 21/12/2011. CSVN đã cho học sinh giương cờ 6 sao để tiếp đón, điều này đã gây phẫn nộ trong công chúng Việt Nam và cuối cùng thì đảng chống chế rằng đấy chỉ là sự cố nhầm lẫn, nhưng thực ra là sự nhầm lẫn có chủ đích.
Vào tháng 3/2013 nhiều phụ huynh phản ứng giận dữ khi phát hiện những cuốn sách tham khảo dành cho trẻ em có hình cờ của Trung cộng, mà CSVN cũng với mục đích, làm cho không những người lớn mà cả trẻ em quen dần với "màu cờ, sắc áo" của Tàu .Những cuốn sách như 'Phát triển toàn diện trí thông minh cho trẻ' do Nhà xuất bản Dân trí xuất bản, 'Bé làm quen với chữ cái' (đây là sách cho bé chuẩn bị vào lớp 1) của Nhà xuất bản Đại học Sư phạm, '10 phút cho bé trước giờ đi ngủ', "Bách khoa thư đầu đời cho trẻ" và "Trắc nghiệm trí tuệ toàn diện cho trẻ" của Nhà xuất bản Mỹ thuật, cùng nhiều sách khác nữa bị phát hiện đều có in cờ Trung cộng.
Không riêng gì bên đảng nhất là Bộ chính trị bị Trung cộng khống chế, mà ngay cả quân đội cộng sản cũng tỏ rõ sự thần phục Trung cộng rất lộ liễu mà chẳng cần che giấu. Ngày 27/7/2015, trong một chương trình nghệ thuật quy tụ các quan chức đứng đầu nhà nước CSVN có tên "Khát vọng đoàn tụ", diễn ra tại Bộ Quốc Phòng, được trực tiếp truyền hình trên cả nước như một cách giới thiệu sự có mặt của Bộ trưởng Quốc phòng thần phục Tàu ra mặt, Phùng Quang Thanh sau một thời gian vắng bóng bí mật. Ngay khi Chủ tịch nước Trương Tấn Sang bước lên sân khấu để đọc diễn văn khai mạc, thì một đoạn nhạc được phát lên và đoạn nhạc này ngay sau đó được người dân Việt Nam phát hiện là bài hát "Ca ngợi tổ quốc", một bài hát được nhiều người xem là "quốc ca thứ hai" của Trung cộng. Đó là chưa kể rất nhiều chương trình truyền hình của quân đội csVN lấy Pa-nô, phim, hình ảnh lính Tàu thay thế cho hình ảnh bộ đội Việt Nam. Quân đội là lực lượng vũ trang bảo vệ nhân dân và tổ quốc khi có giặc ngoại xâm, nhưng thật trớ trêu quân đội nhân dân Việt Nam hiện nay đã tự nguyện thay màu áo lính, làm sao cho thật giống với màu áo lính của Trung cộng để được đồng hóa hoàn toàn.
Một điều rõ ràng có thể rút ra là :
- Nước mất thì văn hóa có còn không ?
- Văn hóa không còn thì tổ chức UNESCO không còn tác dụng gì với dân Việt Nam.
Do vậy việc Phạm Sanh Châu có trúng cử hay thất cử từ vòng gởi xe của tổ chức này với Việt Nam không còn quan trọng. Bởi có trúng cử hay thất cử Phạm Sanh Châu cũng chẳng thay đổi được số phận nô lệ của dân tộc Việt Nam, không thể thay đổi được văn hóa của một đất nước đã là một khu tự trị của Trung Quốc vào 3 năm nữa.
Vấn đề của Việt Nam chính là phải làm cách nào để thoát khỏi thân phận nô lệ đó, thoát khỏi sự đồng hóa của một dân tộc khác. Và vấn đề này Liên Hiệp Quốc chỉ có tác dụng khi anh còn là một quốc gia độc lập.
Khi anh đã mất độc lập , có đến 10 UNESCO cũng phải bó tay.

THẾ NÀO LÀ XÂM LƯỢC ? THẾ NÀO LÀ GIẢI PHÓNG ?

Khi một nước dân chủ đem quân đến một nước độc tài thì đó không phải là "xâm lược" mà đó phải gọi đúng là "giải phóng".
Khi một nước độc tài đem quân đến đánh chiếm một nước dân chủ hoặc độc tài khác thì đó không phải là "giải phóng" mà đích thị là xâm lược.
Lấy thí dụ nếu Mỹ đem quân đến Việt Nam cho dù Mỹ có muốn chiếm đất Việt Nam là của riêng đi, thì dân Việt Nam cũng chỉ từ sướng trở lên chứ không hề khổ. Bởi lẻ ngay tại nước Mỹ đã có sẵn một bản hiến pháp dân chủ, đất nước nào bị Mỹ chiếm sẽ hóa thành nước dân chủ . Lúc đó "Tuyên ngôn độc lâp" của Mỹ, nhân quyền, tam quyền phân lập, tự do bầu cử...của Mỹ sẽ biến thành của nước đó. Như vậy họ chỉ cần không đánh Mỹ, cứ việc ngồi không hưởng lợi mà không cần phải tốn bất kỳ giọt máu nào.
Nhưng khổ là Mỹ không thèm xâm lược, bởi nếu nó quyết tâm xâm lược thì nó sẽ không bao giờ rút lui dễ dàng. Bao nhiêu súng đạn sẽ lôi ra chơi hết và sẽ cung cấp cho VNCH đến giọt máu cuối cùng. Mỹ chỉ đến Việt Nam để giúp dân Việt Nam từ con vật biến thành con người, nghĩa là có quyền bầu cử, tự do biểu đạt, được xử theo đúng luật pháp mỗi khi phạm tội. Dân Việt Nam không nghe, cứ muốn làm con vật thì họ rút về thôi. Lập luận của họ là "Tôi nói anh không nghe thì mặc xác anh, tôi không lo nữa".
Khi tôi viết bài " Đẳng cấp của một dân tộc" có ý " Một người bạn Hàn Quốc đã nói với tôi , tao thấy nước mày chẳng phải đánh thắng hai đế quốc to, nước mày đã đuổi đi hai nền văn minh của nhân loại". Sẽ có bạn bảo rằng, nếu Pháp cũng là nền văn minh thì giải thích làm sao với chế độ thực dân tàn ác , bóc lột diễn ra trên đất nước ta? Như vậy phủ nhận việc cha ông ta kháng chiến chống Pháp như Ba Đình, Bãi Sậy, Cần Vương, Quốc dân Đảng... là không đúng?
Thưa rằng nước Pháp có hai thời kỳ nghe các bạn. Thời kỳ thực dân là trước chiến tranh thế giới thứ hai. Thời đó khởi nghĩa để đánh Pháp là hết sức đúng đắn.
Nhưng sau khi quân đồng minh giải phóng Pháp thì Pháp đã biến thành một nước Pháp dân chủ. Lúc này đánh Pháp là chống lại một nền dân chủ do đó đấy là một sai lầm không cần thiết , hy sinh xương máu vô ích.
Ngày 6 tháng 6 năm 1944, Đồng Minh tiến vào Normandie và đến tháng 8 họ tiến vào Provence. Trong năm sau, Đồng Minh và phong trào kháng chiến Pháp giành thắng lợi trước phe Trục, chủ quyền của Pháp được khôi phục khi thành lập Chính phủ lâm thời Cộng hòa Pháp (GPRF) vào năm 1944. Chính phủ lâm thời này do Charles de Gaulle lập ra với mục tiêu tiếp tục tiến hành chiến tranh chống Đức và thanh trừng những phần tử cộng tác với Đức khỏi chức vụ. Chính phủ này cũng tiến hành một số cải cách quan trọng (mở rộng quyền bầu cử cho nữ giới, thiết lập hệ thống an sinh xã hội).
Chính quyền cộng sản đã gian manh khi đánh đồng chế độ thực dân với nhà nước Pháp dân chủ. Vì vậy mặc dù Hồ Chí Minh chủ động rước Pháp vào với Hiệp ước Sơ bộ 6/3/1946 để dễ bề gây ra vụ án Ôn Như Hầu thanh toán đảng phái đối lập nhưng sau đó lại lợi dụng "chủ nghĩa dân tộc" để xúi dân Việt Nam vốn chẳng am hiểu gì về chính trị đánh Pháp.
Trong khi nếu Pháp có chiếm được Đông Dương thì chính quyền dân chủ này cũng sẽ trao lại độc lập cho các nước và không còn chế độ thực dân nữa. Giả sử nó có xâm lược luôn cũng không sao vì lúc đó dân Việt Nam sẽ biến thành những ông chủ thực sự của đất nước mình với cơ chế rạch ròi. Cứ lấy Hồng Kông thuộc Anh làm ví dụ. Hồng Kông dưới sự bảo trợ của Anh vẫn là một đặc khu hành chính có đầy đủ quyền con người.
Cho nên phải nói là tri thức chính trị của dân Việt Nam quá "cao siêu". Dùng xương máu để đánh đổ các nền dân chủ với danh nghĩa chống xâm lược. Trong khi đó sự xâm lược thật sự của CSVN xuống miền Nam và chế độ độc tài Bắc Kinh lên cả nước thì chẳng hề ngó ngàng.
Một dân tộc như vậy xứng đáng sống trong nô lệ. Cho tôi chắp tay xá dài dân tộc này ba vái.

SO SÁNH GIỮA XẢ SÚNG VÀ XẢ LŨ.



- Mức độ hủy diệt giữa xả súng và xả lũ là như nhau.
- Xả súng bất hợp pháp , xả lũ hợp pháp.
- Xả súng giết người nhanh chóng , gây căm phẫn. Xả lũ giết người từ tốn, có lý do để đổ thừa.
- Người xả súng có dấu hiệu trầm cảm, tâm thần. Người xả lũ hoàn toàn tỉnh táo, yêu đời.
- Người xả súng thường tự sát chết vì lo trước sau cũng bị chế tài bởi pháp luật. Người xả lũ ung dung như chẳng có việc gì xảy ra vì đã có luật rừng bảo vệ.
- Cả thế giới lên án , nguyền rủa kẻ xả súng. Cả nước vẫn im lìm ,bao che cho kẻ xả lũ.
- Xả súng chỉ bất thường không có chu kỳ nhất định. Xả lũ đến hẹn lại lên đúng vào mùa mưa. Nhưng cả hai đều đến bất thần không dự báo trước.
- Xả súng đến từ việc trao quyền sử dụng súng cho dân.Nếu tước bỏ quyền này chỉ có dân thiệt. Xả lũ đến từ việc trao quyền phá rừng làm thủy điện cho quan.Nếu tước bỏ quyền này chỉ có quan thiệt.
- Xả súng đến từ các nước dân chủ. Xả lũ đến từ các nước độc tài. Cả hai đều là tội ác đáng lên án.

ĐI TÌM NGUỒN GỐC BI KỊCH DÂN TỘC.

Để thử đi tìm nguồn gốc "bi kịch dân tộc" ta thử đặt câu hỏi : " Vì sao đất nước có ngày hôm nay "? Tất nhiên các bạn sẽ bảo vì Hồ Chí Minh, vì chủ nghĩa cộng sản xâm nhập vào nước ta...
Theo tôi sâu xa hơn không phải là thế, mà nguồn gốc nằm ở "chủ nghĩa dân tộc". Đó là lòng yêu nước đặt không đúng chỗ, không sáng suốt.
Bởi vì nguồn gốc gây nên bi kịch là độc tài chứ không phải CNCS. Nếu không có cộng sản thì cũng có một chủ nghĩa khác thay thế CNCS để nắm quyền lực ở Việt Nam và nhân danh quốc gia dân tộc để thâu tóm quyền lực.
Vì vậy nguồn gốc chính là dân trí chứ không phải CNCS.
Bây giờ xét hai miền Nam Bắc miền nào u mê hơn. Tất nhiên các bạn sẽ nói ngay vì miền Bắc đánh miền Nam nên miền Bắc u mê hơn. Thế thì giải thích làm sao việc một triệu đồng bào công giáo di cư vào Nam và cái mặt trận DTGP miền Nam toàn nói giọng Nam ? Và giải thích làm sao việc rất nhiều tướng lãnh , sĩ quan của quân đội VNCH đều là người miền Bắc.
Ngay chính người dân miền Nam cũng nghĩ rằng kẻ thù là cộng sản chứ không phải độc tài nên đến bây giờ vẫn tung hô một chế độ độc tài khác.
Vì vậy không thể dùng vùng miền để phân biệt dân trí Việt Nam. Nghĩa là u mê đều nhau.
Nhưng miền Nam hơn miền Bắc một cái là lần đầu tiên trong lịch sử dân tộc đã thiết lập nên một nền dân chủ trong 8 năm và có 8 năm làm người thực sự.
Tiếc rằng cho đến bây giờ vẫn còn có rất nhiều người trong bọn họ chẳng hề nhận ra điều này và vẫn hoan nghênh cái thời làm vật. Bi kịch phân đều cho cả 2 miền.

THIÊN TẢ CÓ SAI KHÔNG ?

Nhiều bạn hay dùng chữ "thiên tả" để đổ cho những quan điểm quốc tế, các chính trị gia làm sai. Ví dụ bảo "ông này thiên tả quá' , hoặc " đây là quan điểm của bọn thiên tả thân cộng"...rồi lao vào chửi rủa.
Thật ra thiên tả không có gì sai . Chỉ có thiên "cực tả" mới sai. Thiên tả chỉ thiên về chủ thuyết cộng sản chứ không hẳn thiên về những người cộng sản. Bởi vì trên thực tế người cộng sản không hề thiên tả mà thực chất là chúng đang thiên hữu.
Đi sâu vào phân tích ta thấy thế này :
Thiên tả tức là các học thuyết, chủ nghĩa lấy sự bình quân , cào bằng tức "lấy của nhà giàu chia cho dân nghèo" làm nền tảng. Thiên hữu là lấy "chủ nghĩa cá nhân","tự do cá nhân" làm nền tảng, tức là nếu tôi giỏi tôi phải được hưởng hơn người khác.
Trong một xã hội dân chủ người ta giăng đầy các món ăn như khi mình đi ăn buffer từ phải qua trái cho mình chọn lựa. Nào là chủ nghĩa cộng sản, chủ nghĩa công xã, chủ nghĩa bình quân, chủ nghĩa dân tộc,chủ nghĩa toàn trị, chủ nghĩa tự do,chủ nghĩa dân túy, chủ nghĩa cá nhân...
Mỗi chủ nghĩa đại diện cho một bộ phận nhân dân sống trong xã hội đó. Khi quan tâm, thích một chủ nghĩa nào mình có quyền chọn món ăn đó bằng cách bầu cho ông nghị, bà nghị nào đó có quan điểm giống mình. Lúc mà nhiều người bầu cho một món thì chủ nghĩa hay món ăn đó được nhiều người quan tâm sẽ thắng thế trên chính trường.
Trái lại chế độ độc tài lại giăng ra trên bàn một món ăn chủ yếu là chủ nghĩa cộng sản. Nó không hề cho mình chọn mà bắt buộc mình phải ăn món đó vì không còn món nào khác. Đã thế cứ đầu năm nó còn bắt mình đi học chính trị để nhét duy nhất một món đó vô đầu. Nhét mãi phát ngán.
Thật ra chủ nghĩa cộng sản là đỉnh cao của chủ nghĩa bình quân , cào bằng. Nếu gạn đục khơi trong thì ta thấy xã hội dân chủ cũng sử dụng nhiều quan điểm tích cực của chủ nghĩa cào bằng này.
Bởi lẻ nếu phe tả trong một xã hội dân chủ không thắng thế thì chưa chắc vừa mới đến Mỹ là bạn có thể hưởng ngay Medicare dành cho người nghèo. Có Medicare là khi vào bệnh viện bạn được chăm sóc như ông hoàng mà không mất tiền.Thế thì nó đâu ra. Đó là từ các chính sách phúc lợi xã hội mà các đảng phái cánh tả đã thắng thế trong quốc hội đa đảng tạo ra. Nếu họ không tạo ra chính sách này thì bạn sẽ phải trả tiền như người giàu khi đến bệnh viện , lúc đó bạn chỉ có nước khóc dở mếu dở . Ngoài ra cánh tả cũng tạo ra nhiều chính sách khác như giáo dục công cộng không phải đóng tiền mà thu từ ngân sách...
Nhưng khi quá thiên về cực tả tức là quá cào bằng thì sẽ nảy sinh một bất công là người nghèo không thèm làm. Chỉ ở nhà đẻ cho nhiều, hưởng trợ cấp thất nghiệp, ăn Welfare, Food stamp ... Lúc đó những người trung lưu và giàu sẽ phân bì. Mình làm chết cha đầu tắt mặt tối mà thua nó. Vậy thôi bán hết sản nghiệp đi làm homeless sướng hơn,khỏi phải lo gì cả.
Đối với cánh hữu , khi các chủ nghĩa này thắng thế thì các cá nhân nổi trội sẽ giàu có, sống như đế vương "ngồi mát ăn bát vàng" trên mồ hôi nước mắt của nhân dân lao động. Vậy nên phải có chính sách là anh thu nhập nhiều phải đóng thuế nhiều, anh ở nhà $ 20 triệu USD thì mỗi tháng phải đóng thuế bất động sản là 50 ngàn USD cho chừa cái tật thích ở nhà sang đi.
Chính sách này từ đâu ra ?
Đó là từ chỗ biết xây dựng một chính phủ dựa vào dân. Nghĩa là lấy cái hay của bên này một tí , cái hay của bên kia một ít để cân bằng lại làm cho giàu nghèo đều thỏa mãn cả. Bất công tuy có nhưng được hạn chế đến mức thấp nhất.
Vấn đề là lý thuyết của chế độ cộng sản là cào bằng nhưng trên thực tế nó có làm như vậy không ? Thưa rằng nó chỉ đưa ra "thiên tả" để "mị dân" thôi chứ trên thực tế nó lại "thiên hữu".Bởi vì người dân nghèo trong xã hội cộng sản chẳng có phúc lợi xã hội gì cả về y tế, văn hóa,giáo dục và cả thu nhập cá nhân.
Trong khi đó cộng sản "thiên hữu" nhưng không dựa trên tài năng cá nhân như trong xã hội dân chủ. Nghĩa là anh giàu không phải do có tài như Bill Gate, Mark Zuckerberg... Anh giàu là do bởi anh giỏi ăn cướp , ăn cắp, tham nhũng trong một cơ chế độc tài mà thôi.
Như vậy các học thuyết thiên tả và thiên hữu đều cần thiết trong một xã hội đa nguyên . Nó làm cho bất công giảm thiểu và tạo ra một xã hội bình đẵng tương đối. Đó là điều mà ta thấy tại sao dưới nền chính trị các nước dân chủ nắm quyền, lúc phe tả kiểm soát hành pháp, lúc phe hữu kiểm soát lập pháp...?
Việc thay phiên nhau đó sẽ khiến cho đất nước không đi vào cực đoan để dẫn đến cộng sản hay phát xít vì quá thiên về một học thuyết nào đó.
Tất cả mọi học thuyết đều có cái đúng và cái sai của nó. Không một học thuyết hay chủ nghĩa nào là hoàn hảo. Cũng như các món ăn , nếu ăn mãi duy nhất một món thì sẽ dẫn đến thừa một chất nào đó trong cơ thể và thiếu các chất khác.
Một xã hội tốt nhất là xã hội đó cho dân có quyền chọn lựa món ăn bằng chính lá phiếu của mình.

THI VIẾT CÓ CHỦ ĐỀ- MỘT THỦ ĐOẠN TUYÊN TRUYỀN CỦA CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN.



Các cuộc thi hát, thi viết , thi vẽ, thi tìm hiểu dưới chế độ cộng sản tựu trung đều phục vụ cho tuyên truyền. Các cuộc thi này nở rộ trước 30/4/1975 ở miền Bắc và sau 30/4/1975 trên cả nước mỗi khi đảng CSVN cần tuyên truyền đến nhân dân một vấn đề chính trị nào đó.
Đặc biệt trước các ngày lễ lớn thì mục đích tuyên truyền càng lộ rõ. Ngành nào cũng ngày kỷ niệm và ngành nào cũng cần tuyên truyền nhưng ngành cần tuyên truyền để giữ vững quyền lực lãnh đạo của nó nhất là ngành :...đảng. Bởi vậy thi hát về đảng, tìm hiểu về đảng, sáng tác ca ngợi đảng là nhiều nhất.
Các cuộc thi này vấp phải một vấn đề về logic :
- Nếu là sự thật thì có cần thi không ? Và thi có đảm bảo tiếng nói trung thực hay không?
Ví dụ bác , cha già,lãnh tụ nếu thật sự có đạo đức, đáng ngưỡng mộ , đáng tôn kính thì để tự thân dân nói ra chứ đâu cần thi ?
Nhưng khổ là nếu không thi thì các em học sinh, các anh các chị nông dân, công nhân, xe ôm, phụ hồ không biết bác của ta đẹp, đáng kính yêu đến nhường nào.
Thành ra phải bày vẽ ra thi.
Khi đã có cuộc thi thì có đất cho các "nghệ sĩ" , văn sĩ, nhạc sĩ ...nói láo. Thành ra bác nhiều khi xấu như ma, ấu dâm, viết chữ xấu, ngoại ngữ biết dăm ba tiếng, kén ăn, văn dốt vũ dát ...cũng được các nhà văn, nhà thơ, nhà phê bình văn học cố công thức đêm , thức hôm rặn ra thơ ,ra nhạc để lừa phỉnh bọn trẻ. Và các em các cháu cứ thế cũng thức hôm thức đêm để tìm đọc các tác phẩm nói láo đó nhằm trả lời ,đạt điểm cao trong các cuộc thi tôn vinh, lãnh tụ, tôn vinh đảng cầm quyền này.
Tôn vinh riết thì đẻ ra một nền văn học nói láo, một nền nghệ thuật bịa chuyện. Các huyền thoại về anh hùng, về chiến tranh nhân dân, về bác, về đảng cứ thế vẽ ra vô tội vạ. Cho đến khi một loạt các nhà thơ, nhà văn ngồi bên chén rượu vô tình để lộ ra như trường hợp nhà văn Nguyên Ngọc nói về tấm gương của các anh hùng Lê Văn Tám, Võ Thị Sáu...thì cả một bè lũ Dư luận viên xúm nhau vào chửi.
Chúng chửi vì các nhà văn nghệ này ăn cơm đảng mà không biết giữ bí mật giùm cho đảng.
Thế nhưng suốt bao nhiêu năm qua biết bao thế hệ người Việt lớn lên đã ăn phải "bả" của cộng sản này. Nghĩa là cứ việc lao vào tìm hiểu để thừa nhận tài nói láo của một chế độ mị dân. Đến nỗi có nhà văn cộng sản quá chán đã phải thốt lên :
“Và nói dối, nói dối hiển nhiên, không cần che đậy…Nói dối lem lẻm, nói dối lỳ lợm, nói dối không biết xấu hổ, không biết run sợ. Người nói dối, nói trong cái trống không, người nghe tuy có mặt đấy nhưng chỉ nghe có những tiếng vang của cái trống không. Nói để giao tiếp đã trở thành nói để không giao tiếp gì hết, nói để mà nói”.Nguyễn Khải.
Và trung tướng Trần Độ cũng phải đắng cay :
-"Chế độ này bắt mọi người phải đóng trò, bắt tất cả trẻ con đóng trò, bắt người già phải đóng trò. Đặc điểm này đã đóng góp phần quyết định vào việc tạo ra và hình thành một xã hội dối lừa: lãnh đạo dối lừa, đảng dối lừa, cán bộ dối lừa, làm ăn giả dối, giáo dục dối lừa, bằng cấp giả dối, đến gia đình cũng lừa dối, lễ hội lừa dối, tung hô lừa dối, hứa hẹn lừa dối. Ôi, cay đắng thay!”
Và hôm nay chúng lại bắt các nhà báo, những người cần phải viết nên sự thật đóng trò trong cái gọi là" Cuộc thi báo chí về công tác dân vận". Điều này có nghĩa là lòng dân không thể để tự giác chấp hành các nghị quyết của đảng mà phải có sự "vận" qua báo chí. Và báo chí cần phải "thi" để phản ánh sự thật.
Giả sử CNN, FOX NEWS, NEW YORK TIMES ...của Mỹ mà học tập theo phương cách này để tổ chức thi thì dân Mỹ sẽ có được một phen cười vỡ bụng.

ĐẢNG CỘNG SẢN LÀ ĐẢNG THIÊN TAI.

Đảng cộng sản không hề thiên tả. Trên lý thuyết chủ nghĩa cộng sản là xóa bỏ chế độ người bóc lột người, xóa bỏ khoảng cách giàu nghèo và các đảng phái thiên tả đều cố gắng làm điều này bằng chính sách thuế thu nhập cá nhân lũy tiến, thuế bất động sản, các phúc lợi xã hội dành cho người nghèo...
Nhưng chế độ cộng sản chỉ đưa ra lý thuyết như vậy để dụ dỗ hai giai cấp chính trong xã hội đi theo chúng vì đây là hai giai cấp chủ yếu. Sau khi giành được chính quyền rồi chúng liền bỏ mặc hai giai cấp này dở sống , dở chết. Công nhân thì bị bóc lột tận cùng,không có các chế độ bảo hiểm ; nông dân thì vừa chia ruộng đất xong là lấy lại ngay để "công hữu hóa" tư liệu sản xuất, đưa vào hiến pháp "đất đai là sở hữu toàn dân do nhà nước quản lý".
Nếu đảng cộng sản thiên tả thì tầng lớp tư bản đỏ sẽ bị đánh thuế thu nhập và thuế bất động sản theo hình thức lũy tiến. Do vậy sẽ không có cảnh cựu tổng bí thư Nông Đức Mạnh khoe biệt thự hoành tráng, ghế đầu rồng hoặc các ca sĩ như Đàm Vĩnh Hưng, Hồ Ngọc Hà, các người mẫu, chân dài...khoe nhà cửa, siêu xe, túi xách, hàng hiệu... trên mặt báo như thế. Bởi khi khoe của anh sẽ khiến sở thuế chú ý và với hình thức đánh thuế rất cao dành cho người giàu, anh không thể chối cãi nếu gian lận thuế vì báo chí đã chứng minh.
Nếu cộng sản thiên tả thì bây giờ đã có các giám đốc đứng nướng thịt, làm đầu bếp cho công nhân ăn trong các ngày lễ, hoặc đứng cúi chào khách như ông tổng giám đốc người Nhật vì đó là quy luật thị trường của cạnh tranh giúp họ đánh bại các đối thủ khác và trở nên giàu có. Lúc đó sẽ không có cảnh các cán bộ đứng trên bè cho người kéo hoặc nhân viên cõng qua vũng nước...
Nếu đảng cộng sản thiên tả thì đã không có các quán cơm từ thiện mọc lên như nấm hiện nay. Vì chỉ riêng số tiền thuế lũy tiến lấy từ cách đánh vào các biệt thự xa hoa của đám quan chức cộng sản cũng góp phần không nhỏ để tạo ra phúc lợi cho những người có thu nhập thấp. Lúc đó sẽ có nhiều chính sách trợ cấp xã hội cho người nghèo mà không cần tới từ thiện.Ngành y tế sẽ có một ngân sách đáng kể để chữa bệnh miễn phí cho những người có thu nhập dưới mức GDP bình quân của xã hội quá xa.
Trong một xã hội nếu đa nguyên, đa đảng thì không thiên tả sẽ thiên hữu. Nhưng cộng sản cũng không có những chính sách để phát huy tài năng cá nhân, không tạo ra một môi trường thuận lợi cho tầng lớp tư sản dân tộc kinh doanh, phát triển. Đó là các chính sách về vay vốn, đầu tư chất xám, đầu tư khoa học kỷ thuật, chính sách thuế bảo trợ các doanh nghiệp nội trước sức cạnh tranh của doanh nghiệp nước ngoài. Cộng sản để mặc cho họ dở sống , dở chết dẫn đến phá sản nhảy lầu tự tử. Vì thế hầu hết đều bị Trung Quốc, Nhật và Hàn Quốc thôn tính.
Cộng sản chỉ bảo trợ một thành phần duy nhất là tư bản đỏ. Thành phần tư bản này thống trị nền kinh tế quốc doanh làm ăn thua lỗ như Vinashin, Vinaline, tổng công ty dầu khí...Chúng tham nhũng , thất thoát hàng trăm tỷ USD nhưng không thu hồi được. Chúng tạo ra một mạng lưới kinh tế Mafia chằng chịt trên cả nước giành độc quyền ở những lĩnh vực thiết yếu như : xăng dầu, điện ,nước, gas, ngân hàng...Chúng phá rừng thành đồi trọc để làm thủy điện, sau đó xả lũ vô tội vạ để giết dân, giết gia súc ,nhà cửa ruộng vườn, hoa màu của dân rồi cười trừ.
Như vậy cộng sản chẳng thực chất thiên tả , có chút thiên hữu khi tập trung cho thành phần tư bản đỏ và thành phần ăn theo chế độ.Tuy nhiên chúng tạo ra nhân tai tức là tai họa cho dân vô kể. Cho nên nói đúng nhất cộng sản thiên về ...tai họa.

TẠI SAO GIỚI SHOWBIZ VIỆT NAM THÍCH KHOE CỦA?



Ở Mỹ , Khi cộng đồng mạng xôn xao tin một nhân vật trẻ tuổi thắng bài bạc, tặng người yêu biệt thự hay các món quà đắt tiền cùng các chuyến xuất ngoại tốn kém hàng chục nghìn USD, cơ quan thuế vụ sẽ ngầm để ý và xem xét bản khai thuế thu nhập cá nhân. Khi phát hiện sự bất hợp lý giữa thu nhập kê khai và giá trị quà tặng, cơ quan này sẽ điều tra luôn thu nhập của “tác giả” quà tặng và có thể khởi tố người nhận quà lẫn “tác giả” hào hiệp kia, trước là tội trốn thuế, sau đó lần ra tội cờ bạc bất hợp pháp hoặc mở rộng điều tra thêm thân nhân của nghi can nếu có nghi ngờ.
Một ví dụ rất nổi tiếng là vụ trùm mafia Al Capone ở Chicago, Mỹ. Tuy các luật sư đã biện hộ cho Al Capone thoát tội danh cướp của giết người nhưng các nhân viên sở thuế vẫn tìm ra cách nhốt Al Capone 11 năm tù với tội danh trốn thuế, sau khi chứng minh tài sản của Al Capone đã tăng lên đều đặn hằng năm mà không hề đóng thuế.
Việc quy định phải khai báo các khoản thu nhập phi pháp cũng nhằm tạo cơ sở pháp lý để cơ quan điều tra mở rộng phạm vi điều tra, phân tích mức sống xa hoa và tài sản thuộc quyền khống chế và sở hữu của nghi can, nhằm làm sáng tỏ các nghi án hối lộ và tham nhũng vốn thường đi kèm với các nghi án trốn thuế.
Trong khi đó ở Việt Nam có rất nhiều cách để trốn thuế vì luật pháp lỏng lẻo, văn hóa tiền mặt và nạn hối lộ, tham nhũng.
Do đó các nghệ sĩ trong nước tha hồ khoe của. Và các ca sĩ hải ngoại cũng thi nhau về Việt Nam để dễ dàng kiếm tiền và trốn thuế hơn.Nhưng họ cũng không dại dột gì từ bỏ quốc tịch trừ những người đã quá già muốn về VN để "ngủm" luôn.
Nhưng gì thì gì 3 năm nữa sẽ có một làn sóng dội ngược qua Mỹ khi Trung Quốc bắt đầu tiếp quản đất nước này.

MỘT DÂN TỘC THÔNG MINH THÌ CẦN TÁC ĐỘNG VÀO LÝ TRÍ. MỘT DÂN TỘC Ù LÌ THÌ CHỈ CẦN TÁC ĐỘNG VÀO CẢM XÚC.

Đó là lý do giải thích vì sao cộng sản dùng thơ văn và tài nói láo để tác động đến cảm xúc của người dân Việt Nam qua hai cuộc chiến tranh chống lại hai nền dân chủ nổi tiếng và văn minh bậc nhất của thế giới là Pháp và Mỹ thành công.
Trong khi đó phong trào FB, mạng xã hội Việt Nam chỉ tác động rất ít đến tri thức người Việt có hiểu biết, đa số vẫn bàng quan khi cái chết đã cận kề ?
Nhớ lại thời xưa chỉ một bài thơ "Từ ấy" của Tố Hữu, hoặc "Quê hương" của Giang Nam cũng được rất nhiều người chép trong sổ tay, trong nhật ký. Và hôm nay một bài thơ của cô giáo Lam "Đất nước mình ngộ quá phải không em" cũng đã nổi tiếng trên mạng xã hội hơn nghìn bài chính luận khai trí khác.
Xem ra lối tuyên truyền của chế độ độc tài thiên về cảm xúc có lẻ đánh động đến dân tộc này nhiều hơn.Nhưng sự thật lối tuyên truyền ấy chỉ thành công khi đánh đổ một chế độ độc tài này để xây nên một chế độ độc tài khác hay hạ bệ một thần tượng này để xây nên một thần tượng khác.
Ngay cả khi dùng thơ văn để ca ngợi quê hương đất nước, xây đắp lòng căm thù cũng chỉ là công cụ tuyên truyền của các đảng phái chính trị nhằm lợi dụng chủ nghĩa dân tộc để thiết lập quyền lực.
Cái người dân Việt Nam cần đó là lý trí chứ không phải cảm xúc. Lý trí để hiểu thế nào là dân chủ, nhân quyền, thế nào là tam quyền phân lập, pháp trị, tự do bầu cử...để khỏi đi lầm đường một lần nữa. Những thứ này thơ ca không thể chuyển tải được. Chỉ có thể là văn chính luận.
Thế nhưng dân tộc này vốn không thích văn chính luận, chỉ thích thơ và nhạc. Và nền dân chủ không thể thiết lập trên sự kích động lòng căm thù mà phải bằng sự tỉnh táo của lý trí.
Thế cho nên cộng sản vẫn thắng khi dùng thơ nhạc , các cuộc thi viết vẽ về anh hùng để tác động vào cảm xúc người dân. Trong khi đó các nhà dân chủ chỉ có thể dùng văn xuôi.
Xem ra thì để đánh đổ một chế độ độc tài này xây nên một chế độ độc tài khác thì rất dễ. Thế nhưng để thiết lập nên một nền dân chủ thì vô cùng gian truân.

SẼ CÓ MỘT NGÀY NHƯ THẾ.

Thử tưởng tượng một ngày nào đó sau 3 năm nữa, Trung Quốc sau khi đã chiếm trọn đất nước này và thiết lập một chính quyền tay sai người Việt. Mỗi năm chúng chỉ cần dùng vũ khí "nước", lần lượt thay phiên xả lũ trên thượng nguồn của các sông miền Trung và sông Hồng, sông Mê Kông về đồng bằng.
Người chết, gia súc trôi, bao nhiêu thành quả công sức lao động bị phá hủy. Như thế Việt Nam sẽ biến thành một Bắc Hàn thứ hai. Trẻ em đi lượm từng hạt cơm rơi. Dân chết đói đầy đường, nhiều nơi bán thịt người xen lẫn với thịt lợn chết. Cứu trợ của đồng bào hải ngoại bị ngăn cấm. Nạn cướp của giết người xảy ra khắp nơi.
Nếu xem các thước phim quay lén của các người Mỹ du lịch Bắc Hàn hiện nay thì ta có thể xác định chắc chắn rằng Việt Nam sẽ có một ngày như thế. Và thảm cảnh hôm nay chỉ mới là một khúc dạo đầu.
Thế nhưng người Việt Nam không thích nói về tương lai. Đáng ra hôm nay các địa phương có người chết, gia súc chết phải cùng nhau kéo lên hỏi tội chính quyền. Sau đó toàn dân xuống đường như đã diễn ra ở Serbia, Myama, Venezuela, Ai Cập. Lybia, Syria... thì tất cả lại lặng yên chờ thảm kịch xảy đến khủng khiếp nhất.
Tôi cũng đang ghi lại danh sách một lũ trí thức đang im tiếng hôm nay, để xem ba năm nữa họ và gia đình họ có tránh được thảm họa hay không? Tại sao hôm nay họ dửng dưng vậy. Nếu họ tránh được cái chết tất yếu tôi sẽ bái phục cái tài im lặng của họ hôm nay.

TRÁCH NHIỆM ĐỂ LỌT TỘI PHẠM NGOÀI VÒNG PHÁP LUẬT LÀ TRÁCH NHIỆM CỦA 93 TRIỆU DÂN VIỆT NAM.

Khi một tên tội phạm giết người vẫn nhởn nhơ ở ngoài vòng pháp luật, không bị trừng trị thì kẻ giết người không còn là chính tên tội phạm đó. Kẻ giết người chính là 93 triệu dân Việt Nam. Chính họ đã giết chết đồng bào của mình rồi sau đó giả bộ từ thiện mèo khóc chuột cùng với lũ giết người.
Nếu như vào năm 2013 khi ra đời bài báo này , cả 93 triệu dân đồng lòng xuống đường thì bọn xả lũ một là phải tự sát như kẻ xả súng ở Mỹ, hai là đã bị một tòa án trong một cơ chế tam quyền phân lập xử tội.
Thế nhưng sự hèn nhát của 93 triệu người đã khiến tội ác tiếp tục tái diễn trong 4 năm qua và sẽ còn tiếp tục tái diễn hàng trăm năm nữa .Vậy suy cho cùng 93 triệu người ấy mới là tội đồ lớn nhất của dân tộc. Họ có tội với đất nước này và có tội với các thế hệ sau vì đã không gìn giữ được mảnh đất ông cha đồng thời không cho các thế hệ sau một con đường sống.
Ngày nào mà họ vẫn còn đổ thừa cho đảng cộng sản để rồi không biết rằng chính sự hèn nhát của họ mới chính là mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng đảng cộng sản và cho chúng cái quyền giết người thì ngày đó họ sẽ tiếp tục gánh lấy thảm kịch.
Thảm kịch hôm nay rơi vào người khác nhưng chỉ vài năm nữa sẽ rơi vào chính họ.
Khi một dân tộc đã chết lâm sàng thì bọn cướp vẫn còn cười nhăn nhở trên xác chết đồng loại và đóng trò hề từ năm này sang năm khác.

TỪ THIỆN TRONG MỘT CHẾ ĐỘ ĐỘC TÀI LÀ VÔ ÍCH.

Ông bà ta nói "phòng bệnh hơn chữa bệnh". Bởi lẻ nếu không có bệnh thì đâu cần phải chữa? Cho nên phải dập tắt cái nguồn gây bệnh bằng cách phòng ngừa.
Xã hội Việt Nam gần đây nở rộ phong trào nhà nhà từ thiện, người từ thiện. Ai ai cũng ra vẻ hảo tâm, thương người lắm lắm. Thế nhưng có mấy người nghĩ rằng "Tại sao lại có nhiều người nghèo, người khổ cần đến từ thiện như thế". Nếu như bạn không chặn được cái nguồn này thì từ thiện của bạn là vô ích. Giống như bạn tát một vũng nước mà không để ý rằng có một nguồn khác đổ xuống vũng nước đó, thì bạn có tát cả đời vũng nước cũng không bao giờ cạn.
Cho nên đảng cộng sản thì xả lũ, giết gia súc, hoa màu tạo ra những mảnh đời khốn khó nhưng bạn thì không diệt cái đảng này trước để tạo ra người nghèo thì nói xin lỗi từ thiện của bạn là giả tạo. Bạn giúp được bao nhiêu người? Giúp bao nhiêu cảnh đời khi chỉ cần một trận xả lũ là chúng biến công lao của bạn thành công cốc ?
Người Việt hải ngoại cứ đến mùa đông là ra sức quyên góp"Thương về miền Trung" để giúp đồng bào mình. Chính vì cái sự giúp này mà nảy sinh nhiều nhà "từ thiện cuội", chuyên sống bằng nghề từ thiện , không chỉ có ở Việt Nam mà còn tồn tại ngay cả ở Mỹ. Đó là những kẻ tổ chức dạ hội quyên tiền thật nhiều nhưng chẳng có một ai kiểm soát, do vậy chỉ gởi về một ít hoặc lấy hình ảnh chở hàng cứu trợ từ năm nảo năm nào ra để chứng minh mình có dùng tiền của đồng bào để từ thiện. Nhưng kỳ thực từ thiện chỉ rơi vào túi riêng của các ông bầu"từ thiện" không khác gì bầu show này.
Do vậy từ thiện đúng đắn nhất, sâu sắc nhất đó là vận động quần chúng nhân dân, tạo ra động lực để nhân dân xuống đường xóa bỏ tận gốc cái nguồn gây ra nghèo đói , bất công. Ngày nào còn đảng cộng sản thì vẫn còn cái nguồn gây bệnh và ngày đó từ thiện là vô ích.
Đôi khi chúng ta ngăn lại không gởi tiền về để bà con xuống đường theo quy luật "cùng tất biến", chẳng phải vì ta vô tâm không thương bà con mình khốn khó, chịu trăm đắng nghìn cay bên đó. Nhưng muốn xóa bỏ để đời sau không từ thiện nữa thì chỉ còn cách đó. Phật ở trên cao,hiểu biết sâu rộng chắc không thể trách ta. Không gởi tiền nhưng lại từ thiện, bồ tát gấp trăm lần những kẻ tạo ra thảm họa rồi bày đặt trò bố thí để che lấp tội lỗi.
Từ thiện tốt nhất là làm cách nào đó để xóa bỏ độc tài đem đến dân chủ cho đất nước chứ không phải đem những đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình ra phân phát để tiếp tay cho độc tài tồn tại.

HÀNH TRÌNH CỦA DÂN TỘC VIỆT NAM LÀ HÀNH TRÌNH PHỦ NHẬN LẪN NHAU.

Trong khoảng thời gian này của thế kỷ trước , dân tộc Việt Nam cũng đang đắm chìm trong điêu linh khổ nạn của chủ nghĩa thực dân. Cũng sưu cao , thuế nặng, cũng vỡ đê người chết, thảm cảnh đầy đồng rồi xuất hiện truyện ngắn " Sống chết mặc bay" của Phạm Duy Tốn mà các nhà dân chủ hôm nay đem ra nhại lại để chửi đám quan chức của cộng sản Việt Nam.
Thế rồi xuất hiện bài thơ của Tố Hữu :
Từ ấy trong tôi bừng nắng hạ.
Mặt trời chân lý chói qua tim.
xuất hiện quan niệm về lý tưởng mà sau này thanh niên miền bắc lấy làm lẻ sống cho mình của Pavel Korchagin trong "Thép đã tôi thế đấy":
"Cái quý nhất của con người ta là sự sống. Đời người chỉ sống có một lần. Phải sống sao cho khỏi xót xa, ân hận vì những năm tháng đã sống hoài, sống phí, cho khỏi hổ thẹn vì dĩ vãng ti tiện và hèn đớn của mình, để khi nhắm mắt xuôi tay có thể nói rằng: tất cả đời ta, tất cả sức ta, ta đã hiến dâng cho sự nghiệp cao đẹp nhất trên đời, sự nghiệp đấu tranh giải phóng loài người...."
Cái "chân lý" và cái lý tưởng ấy là gì ? Chỉ là cái lý tưởng "chiếm hữu" độc tài của một đảng cầm quyền chứ không hề là lý tưởng "giải phóng dân tộc" mà Pavel và bọn DLV ca ngợi. Cái lý tưởng ấy chỉ đưa đến số người chết vì bị vỡ đê cao hơn một thế kỷ trước, đưa đến tình cảnh dân tộc điêu linh vì thảm họa cao hơn chứ không hề ít đi.
Không hề có cái "mặt trời chân lý" nào cả. Đó chỉ là đồ giả. Và ngày nay lại bắt đầu một hành trình khác đánh đổ cái mặt trời chân lý giả tạo ấy. Cuộc chiến này quay lại như thời điểm cách đây một trăm năm.
Nhiều dân tộc khác xung quanh Việt Nam đã tránh được cái việc phải quay đầu lịch sử này nhưng dân tộc Việt Nam thì không. Đáng ra bây giờ họ phải đang như Nhật Bản và Hàn Quốc thêng thang trên những xa lộ của các lý tưởng cao xa hơn. Họ lại phải quay về cái ban đầu.
Khổ là nếu quay về đúng như trước những năm 1930 thì còn đỡ. Rất có thể là đi luôn xuống hố. Vì lần này kẻ thù của dân tộc Việt Nam không phải là Pháp và Mỹ. Kẻ thù của dân tộc Việt Nam là Trung Quốc. Kẻ thù này sẽ không cho dân tộc này làm lại từ đầu.

CHUẨN NGHÈO ĐÓI.

Có bạn bảo rằng" Khổ cái là Cộng Sản Việt Nam chỉ là cái vỏ, ruột của nó lại là TB hoang dã . Nên dân mình không đói, không bị áp bức đến mức bất tuân dân sự và biểu tình bất bạo động toàn dân.
Mới đây Nguyễn Xuân Phúc đã chi hơn 2 tỷ USD để giảm số hộ nghèo đói xuống thấp nhằm qua mắt Liên Hiệp Quốc.
Nhưng chuẩn nghèo đói của Việt Nam là một khái niệm gian lận.Tất nhiên không thể so sánh lấy chuẩn nghèo đói của các nước giàu có ở Mỹ và châu Âu để so sánh với Việt Nam mà phải so sánh với chuẩn nghèo đói mà LHQ đưa ra cho toàn thế giới .
Nước Mỹ giàu nhất thế giới, GDP bình quân đầu người rất cao, tuy thế vẫn còn 13,2% số dân thuộc diện người nghèo. Thu nhập bình quân 1 người dưới $10.380 là thuộc vào diện nghèo đói. Tuy nhiên nghèo đói ở Mỹ lại lớn hơn thu nhập bình quân hàng năm của 3/4 dân số thế giới. Nên đem chuẩn của Mỹ áp dụng cho cả thế giới thì trái đất này phải có hơn 3 tỷ người nghèo đói.
Liên Hiệp Quốc quy định là mỗi người thu nhập dưới $2 /ngày là nghèo đói.Tức mỗi năm phải trên 730 USD mới không phải nghèo. Chuẩn này tính luôn ở các nước châu Phi...do đó đây là mức thu nhập tối thiểu mà con người cần có để sống.
Thế nhưng chuẩn của anh Phúc đưa ra lại dưới luôn chuẩn của LHQ. Thu nhập 700.000 VND/tháng ở nông thôn và 900 .000 VND/tháng ở thành thị mới là nghèo. Như vậy là chỉ 490 USD/năm, dưới chuẩn của LHQ đến $240.Vậy là dân tộc Việt Nam bị đánh giá thấp hơn các nước châu Phi.
Thế nên anh Phúc nói Việt Nam chỉ có 14 triệu người nghèo đói nhưng LHQ lại bảo anh nói láo , theo chúng tôi anh phải có đến 34 triệu người nghèo đói.
Do vậy chi 2 tỷ USD để xóa đói giảm nghèo chỉ là hình thức. bởi lẻ chỉ cần anh đưa chuẩn nghèo đói xuống thấp rồi chi tiền ra bảo đã xóa đói giảm nghèo là láo. Chưa kể anh đưa tiền ra cho người ta chăn nuôi , trồng trọt để thoát nghèo nhưng anh lại phá rừng, làm thủy điện, xả lũ...chỉ một đợt xả lũ của anh không những chôn sống biết bao mạng người mà còn biến đa số dân VN thành đói nghèo trở lại.
Ngoài ra còn phải tính mức độ lạm phát của nền kinh tế khiến đồng tiền mất giá bởi anh tính chuẩn theo VND. Tiền lẻ của anh năm trước còn dùng được năm sau đưa ra trả phí BOT bị các anh cho là vi phạm pháp luật.
Vậy nên với số liệu 300 người chết vì ung thư , 30 người chết vì TNGT, hàng chục người chết mỗi ngày vì các nguyên nhân khác cộng thêm 34 triệu người sống dưới mức nghèo đói do LHQ quy định mà bảo rằng dân mình chưa đến mức nghèo đói để bất tuân dân sự là "xạo hết chỗ nói".
Bảo rằng dân tộc Việt Nam nhẫn nhục vốn đã quen thì còn nghe được.
P/s : Nói thêm về "người nghèo" ở Mỹ :
- 43% số hộ nghèo ở Mỹ có nhà ở sở hữu riêng (tức không ở nhờ nhà từ thiện do nhà nước hoặc xã hội cung cấp), tính đổ đồng mỗi nhà có 3 phòng ngủ, 1 phòng sinh hoạt chung, 1 phòng khách và 1 phòng ăn kiêm bếp; trung bình mỗi nhà có 1,5 phòng vệ sinh (tức 1 phòng vệ sinh có bồn tắm và 1 phòng vệ sinh không bồn tắm). Điều tra tình hình nhà ở tại Mỹ cho thấy người Mỹ quan tâm nhiều nhất là nhà có bao nhiêu phòng vệ sinh.
- Bình quân mỗi gia đình nghèo ở Mỹ có 1 ga-ra ô tô. Phần lớn nhà ở của người nghèo đều có sân, vườn. 66,2% hộ nghèo bình quân mỗi người có 2 phòng ngủ; 28,2% hộ nghèo bình quân mỗi người có 1 phòng ngủ. 5,6% hộ nghèo thuộc diện nhà ở chật chội, tức mỗi phòng ngủ có hơn 1 người, trong đó 4,3% hộnghèo bình quân mỗi phòng có 1,5 người; 1,3% số hộ nghèo bình quân mỗi phòng có trên 1,5 người.
- Thống kê của Bộ Năng lượng Mỹ cho thấy nước này đứng đầu thế giới về bình quân diện tích nhà ở của một hộ gia đình. Không gian sinh hoạt gia đình của mỗi người Mỹ bình quân là 71 m2, ở các hộ nghèo là 43 m2. Nói cách khác, điều kiện nhà ở của người nghèo Mỹ còn cao hơn nhiều so với mức trung bình về không gian sinh hoạt gia đình của mỗi người tại các nước giàu như Anh, Pháp, Đức, Nhật (37 m2). Ngay tại các nước có mức thu nhập trên trung bình như Hy Lạp, Hàn Quốc, Tây Ban Nha, bình quân mỗi người chỉ có 23 m2 không gian sinh hoạt gia đình. Điều kiện nhà ở của người nghèo Mỹ cao gấp hơn 2 lần các gia đình thu nhập trung bình tại Mexico, Thổ Nhĩ Kỳ, và gấp 6 lần mức trung bình của người dân đô thị tại Ấn Độ.
- 79,7% các hộ nghèo có máy lạnh (năm 1970 cả nước Mỹ chỉ 36% hộ có máy lạnh). 99,2% hộ nghèo có tủ lạnh, 64,3% có máy giặt, 56,7% có máy xấy quần áo; 89% có lò vi sóng và lò nướng thức ăn; hơn 1/3 có máy rửa bát.
Ba phần tư các hộ nghèo Mỹ có ít nhất 1 xe ô tô; 31% có từ 2 xe trở lên. Đời sống tinh thần của các hộ nghèo cũng không tồi. 97% hộ nghèo có ít nhất 1 ti-vi màu; hơn 50% hộ có 2 ti-vi màu; 25,3% có ti-vi màn hình rộng. 75% hộ nghèo có máy DVD; 62% dùng truyền hình cáp hoặc truyền hình vệ tinh; hơn 50% có thiết bị âm thanh stereo; 91,3% có điện thoại cố định; 32,5% có cả điện thoại cố định và điện thoại di động. Một phần ba số hộ nghèo có máy tính.
Trong điều tra số dân, 70% hộ nghèo nói họ có đủ khả năng chi trả các khoản chi phí như tiền mua nhà trả dần hoặc tiền thuê nhà, tiền điện, nước, gas. Dĩ nhiên như thế vẫn là nghèo vì không có dư dật. 1/3 hộ nghèo có hiện tượng chậm trả các khoản chi đó.