Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2015

CHỚ ĐEM THÀNH BẠI LUẬN ANH HÙNG.

Hôm nay 29/9/2015 giờ nước Mỹ xin gởi một vài suy nghĩ đến các bạn nhân ngày giỗ thứ 14 của vị tổng thống mà tôi kính trọng,tổng thống và là vị tổng tư lệnh tối cao của Quân Lực VNCH-Nguyễn Văn Thiệu .Hôm qua tôi rất vui khi những tư liệu mà tôi chia sẻ qua một bài viết rất hay của một tác giả hải ngoại đã được các bạn đón nhận.Điều đó chứng tỏ dân trí của đất nước mình đang phát triển đến một tầm cao mới thông qua internet và mạng xã hội. Chắc các bạn cũng như tôi ,chúng ta không lạ gì hệ thống tuyên truyền của chế độ CSVN.Ngay từ nhỏ chúng ta đã được tiêm vào đầu những quan niệm về các lãnh đạo ,tướng lãnh miền Nam là một lũ tay sai bán nước,họ thường bị gọi một cách khinh miệt là "thằng này"" thằng nọ".Điều đó cũng giống như truyền thông của Bắc Triều Tiên gọi các tổng thống,tướng lãnh quân đội Nam Hàn bằng các từ ngữ như nguỵ,bù nhìn,bán nước...Đó là ngôn ngữ tuyên truyền.Kỳ thực thì ai mới xứng đáng với các từ ngữ đó chắc có lẻ các bạn rành hơn tôi.Điều tôi muốn đề cập trong bài viết này chính là các giá trị chân thực về phẩm chất mà một vị tổng thống của các nước dân chủ thường có trong các quyết định mang tính lịch sử,ảnh hưởng đến vận mệnh dân tộc. Thưa với các bạn rằng tổng thống các nước dân chủ không có một đội ngũ bồi bút luôn luôn làm nhiệm vụ tô vẽ như các hình ảnh lãnh tụ độc tài nên chân dung của họ không lung linh toả sáng lắm.Nhưng sự thật họ là những con người vì nước vì dân.Hiện nay xem các clip trên mạng các bạn cũng thấy Tổng thống VNCH Nguyễn văn Thiệu thường xuyên đi đến uỷ lạo binh sĩ các vùng chiến thuật,thăm hỏi đồng bào các vùng có chiến tranh.Cứ mỗi lần có chiến sự xảy ra là sau đó có mặt tổng thống,trong khi đó với điều kiện an ninh thời đó CS trà trộn vào trong dân,các âm mưu ám sát có thể xảy ra bất cứ lúc nào.Nhiều tướng lĩnh VNCH thường xuyên trực tiếp chiến đấu với binh sĩ như Đỗ Cao Trí, Ngô Quang Trưởng và nhiều tướng lãnh khác.Trong khi đó các lãnh tụ miền Bắc thì ngồi ở Phủ Chủ Tịch cho các nghệ sĩ vẽ chân dung,tạc tượng,tổng tư lệnh chiến dịch Hồ Chí Minh như Võ Nguyên Giáp thì ngồi tuốt ngoài Bắc,chẳng hề bén mảng đến chiến trường. Nhưng khi cần họ có thể"Dù đốt cháy cả dãy Trường Sơn cũng phải quyết giành cho được độc lập",bởi vì dãy Trường Sơn cháy,lính và dân chết chứ họ đâu có chết.Vậy mà trong thơ ca luôn luôn là"Người là niềm tin tất thắng""Bác cùng chúng cháu hành quân"... Tôi không đồng ý với những nhận định cho rằng quyết định bỏ miền Nam là lỗi của TT Nguyễn Văn Thiệu,là quân đội VNCH hèn nhát không giữ được nền dân chủ,là Mỹ bỏ rơi VNCH...Ngay cả quan điểm cho rằng là tổng thống của một nước ông NVT phải tính toán để có thể dựa vào sức mình ,tự quyết trong chiến tranh chứ không thể chỉ dựa vào Mỹ .Quan điểm đó sai lầm hoàn toàn,nhiều nước hùng mạnh hiện nay như Nhật,Hàn Quốc...cũng dựa vào sức mạnh của liên minh quân sự với Mỹ,NATO. Tại sao?Bởi vì điều đó tạo ra sự giảm thiểu về chi phí ngân sách dành cho quốc phòng,khiến chính phủ có thể đầu tư cho an sinh xã hội của người dân.Do vậy nếu bây giờ giả sử Bắc Hàn đánh Nam Hàn,Trung Quốc đánh Nhật và Mỹ không trợ giúp thì với chủ trương hy sinh đến người dân cuối cùng của phe độc tài các nước Nhật ,Nam Hàn đến một lúc nào đó hết đạn cũng phải giải giáp để đảm bảo sinh mạng người dân.Đó là điểm khác nhau căn bản giữa lãnh đạo một nước dân chủ và một nước độc tài. Huống chi VNCH trước 30/4/1975 là một nền dân chủ non trẻ mới chỉ 20 năm.VNCH tiến hành chiến tranh trong điều kiện người dân miền Nam vẫn có ruộng cày,vẫn có cơm trắng cá tươi để ăn và không bị bóc lột bởi chính sách thuế khóa nặng nề ,động viên lính chỉ 5%.Trong khi đó ở miền Bắc là một chiến dịch "tất cả cho tiền tuyến""thắt lưng buộc bụng",huy động lính đến 16% chưa kể đến mức viện trợ súng đạn từ Trung quốc và Liên Xô không thua kém mức viện trợ từ Mỹ dành cho miền Nam. Nói quân đội VNCH hèn nhát chẳng khác gì phủ nhận sự hy sinh của người lính VNCH qua hai đợt phản công quyết liệt vào Tết mậu Thân năm 1968,mùa hè đỏ lửa 1972 tiến chiếm lại lãnh thổ và đẩy cộng quân lên rừng về bên kia vĩ tuyến 17.Nếu năm 1975 quân đội VNCH có đầy đủ vũ khí không bị hết đạn đến tháng 6/1975 theo dự tính của Bộ Tổng Tham mưu thì nhất định các vùng bị mất sẽ được phản công để lấy lại hoặc ít nhất Sài gòn sẽ được tử thủ như Xuân Lộc. Nhưng khi Mỹ đã bỏ miền Nam thì hành động tử thủ sẽ khiến dân miền Nam bị trả thù như trường hợp người dân Đồng nai,khiến cuộc chiến đẫm máu hơn ,người lính cả hai phía sẽ chết nhiều hơn và nước Việt nam hậu chiến sẽ kiệt quệ hơn.Do vậy quyết định giải giáp là một quyết định nhân bản và khôn ngoan của TT Nguyễn Văn Thiệu. Nói rằng Mỹ đã bỏ rơi VNCH cũng không chính xác vì họ đã tốn quá nhiều nhân lực,vật lực vào cuộc chiến Việt nam mà chẳng thu về bất cứ lợi ích nào.Chính xác hơn tôi đồng ý với nhà văn Dương Thu Hương rằng lỗi chủ yếu là do người CS đã đem một chủ thuyết tà đạo vào mê hoặc người dân Việt nam dưới cái lốt đấu tranh giành độc lập,tự do.Chẳng có một cái độc lập tự do nào cả như Đặng Thùy Trâm,Nguyễn Văn Thạc,Dương Hương Ly...như các chiến sĩ biệt động thành,du kích,đặc công...lầm tưởng.Đấy là cái tôn giáo mà các giáo chủ CSVN mang từ nước ngoài về để khiến cả dân tộc nồi da xáo thịt,anh em giết nhau.Trong hoàn cảnh anh quá bị kích động,quá lú lẫn tôi phải buông súng để chúng ta khỏi phải giết nhau chứ không phải tôi thua anh,tôi bại trận.Đó là cái lý lẻ của một cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Năm 1990,mười lăm năm sau ngày mất miền nam,TT NVT cũng đã tái xuất trở lại để nói về quyền tự quyết của dân tộc Việt nam.Và tôi thông cảm những điều ông nói.Trên cương vị lãnh đạo quốc gia ở vào thời điểm đó ông chẳng thể làm khác.Dù sao ,ông cũng hơn hẳn các lãnh tụ miền bắc về sự liêm chính,trung thực khi chẳng cần tô vẽ cho mình.Khi số vàng 16 tấn tài sản quốc gia chẳng phải do ông mang đi,khi ngôi nhà mà ông xây cho cha mẹ ông ở quê nhà rất đổi giản dị bình thường so với những gì mà một TT VNCH có thể làm.Ông chẳng cần lên gân"Bác để tình thương cho chúng con.Một đời thanh bạch chẳng vàng son" trong khi thực tế lại tốn biết bao tiền của dân vào ướp xác,vào xây lăng,vào 10.000 người bảo vệ lăng và hàng chục ,hàng trăm nhà bảo tàng trên khắp cả nước. Ông ra đi một cách lặng lẽ như cuộc sống của ông lúc cuối đời,để lại biết bao nỗi oan mà ông không cần phân giải.Và vợ ông bà Nguyễn Thị Mai Anh vẫn âm thầm thay ông làm công tác từ thiện mà không cần bất cứ ai biết đến. Hôm nay đây,tôi rất hạnh phúc khi trong danh sách Friend List của mình có cả người lính của cả hai phía.Đó là những người lính từng tham gia vào Mùa hè đỏ lửa,vào chiến dịch HCM...từng chiến đấu ở mặt trận Hoàng Cơ Minh,hoặc chiến tranh Biên Giới với Trung Quốc,với Campuchia...Tôi hạnh phúc vì họ đã nhận ra được chân giá trị đích thực.Những người lính CS đã thấy rõ họ bị lừa và người lính VNCH đã thấy những sự hy sinh của mình không hề uổng phí.Cả hai phía đã có thể ngồi lại với nhau để cùng nhìn về một hướng.Hướng đó hôm nay họ lại là những người lính cùng một chiến tuyến và phía bên kia lại là những kẻ độc tài.Họ không hề phân ai thắng ,ai bại mà cùng nhất trí rằng tạm thời cả hai đều bại.Tuy nhiên cái bại của họ chỉ mang ý nghĩa lịch sử.Bởi trong cả chiều dài lịch sử vô tận,dân tộc mới trường cửu,chính quyền chỉ là nhất thời.Và nhất định sẽ có ngày họ sẽ chiến thắng bởi họ đều đứng về phía nhân dân,đó là một điều tất yếu"Chớ đem thành bại luận anh hùng".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét