Thứ Sáu, 14 tháng 7, 2017

THẾ NÀO LÀ "HỢP TÁC", VÀ THẾ NÀO LÀ "ĐẤU TRANH"?

Mấy hôm nay tôi vẫn đi tìm câu trả lời cho trường hợp của Mẹ Nấm- Nguyễn Ngọc Như Quỳnh. Tại sao Mẹ Nấm bị bắt rõ ràng như thế mà rất nhiều người ĐT DC vẫn khẳng định Mẹ Nấm là an ninh cộng sản và cho là đám đông đã quá u mê thần tượng. Tôi thử đặt vấn đề nếu Mẹ Nấm là an ninh thật thì tôi cũng phải ngả nón bái phục chiêu "khổ nhục kế" của CS. Bởi vì lý do chui vào hàng ngũ các nhà đấu tranh dân chủ để ngồi một năm tạm giam trong cái nhà tù nóng như thiêu như đốt vào mùa hè này ở Việt Nam thì thật là đáng khâm phục. Nếu Mẹ Nấm được đưa đi an dưỡng ở một nơi nào đó thì giải thích làm sao chuyện bà Tuyết Lan mẹ của Quỳnh vẫn đưa lên FB hàng ngày chuyện đi thăm con và không được gặp hoặc những người như Phạm Thanh Nghiên và mạng lưới Blogger vẫn theo sát từng ngày Quỳnh ở tù. Không lẻ họ cũng thông đồng trong cả vở kịch này. Nếu ANCS PA.38 cấu kết với Quỳnh cho một màn kịch để gài người sang Mỹ xin "tị nạn chính trị" cũng là vô lý. Gì chứ sang các nước tự do rất dễ dàng, CS có chán gì cách ,không cần phải khổ sở như thế để đưa người sang Mỹ. Và Quỳnh nếu muốn hợp tác với CS để được đi Mỹ cũng không cần dụng tâm công phu như thế ,khi bé Nấm và bé Gấu đang chờ mẹ mỏi mòn ở nhà. Quỳnh sẽ tìm được rất nhiều cách để xin 'tị nạn chính trị" chứ không phải chỉ có một cách duy nhất là phải chịu "một ngày tù nghìn thu ở ngoài". Còn nếu nói Quỳnh chỉ điểm , đánh phá các nhà ĐT DC khác để nổi tiếng và vào tù thì quá dại. Trong khi đó các nhà ĐT DC không phải hoạt động bí mật mà viết bài công khai trên mạng thì không cần Quỳnh , chỉ cần bộ phận nghiệp vụ của CA , công tác giám định tư tưởng cũng có thể phát hiện ra họ chứ đâu phải mất công nhờ đến nội gián, chỉ điểm. Điều này chỉ có trong công tác vận động quần chúng bằng các tổ chức bí mật chứ không phải bằng internet.
Do đó bài viết sau đây của Quỳnh tôi đọc ba năm trước và bây giờ đọc lại đã trả lời cho những thắc mắc của tôi. Quỳnh đã trả lời rất thuyết phục cho những nghi ngờ mà nhiều người bảo cô là "Vừa hợp tác và đấu tranh" và tại sao họ bảo cô là an ninh cộng sản ?. Đây cũng là bài viết lý giải tại sao Quỳnh vừa được quốc tế ca ngợi vừa bị một số người ĐT DC dìm hàng.
Tuy nhiên tôi nghĩ khi đọc bài này các nhà ĐT DC sẽ vẫn giữ quan điểm của họ. Cái đó tùy họ, tôi vẫn tin nhận định của mình là đúng. Thời gian sẽ trả lời cho họ thấy.
THẾ NÀO LÀ HỢP TÁC, THẾ NÀO LÀ ĐẤU TRANH ?
Bài viết này, tôi gửi cho Người Buôn Gió - một người đã block nick tôi từ rất lâu nhưng vừa viết bài vu khống rằng tôi hợp tác với an ninh.
Cá nhân tôi không lạ gì với tin đồn cho rằng blogger Mẹ Nấm hay với bất kỳ ai đang tranh đấu cho tự do, dân chủ là người của an ninh, hoặc có hợp tác với an ninh để phá hoại phong trào dân chủ hay chỉ điểm. Tôi cũng biết chuyện có người cho rằng sự đối xử của an ninh với cá nhân tôi khác biệt với nhiều người khác và từ đó đã tạo ra những nghi ngờ dành cho tôi.
Có một số người đặt câu hỏi, tại sao tôi không bị khó dễ, không bị đánh đập, không bị gây sức ép trong khi đa phần nhiều người khác đều bị như vậy.
Tôi không thể trả lời vì sao, bởi người có thể thoả mãn mọi thắc mắc đó chỉ có thể là an ninh.
Sự “ưu ái” của an ninh tạo ra khoảng cách giữa tôi và những người khác, có thể đó là chủ đích.
Và hơn nữa, tôi chấp nhận những mất mát đã xảy ra mà không cần phải chia sẻ, lu loa trên mạng bởi càng an nhiên đón nhận nó thì tôi càng đứng vững hơn với những lựa chọn của mình.
Tôi không thông báo cho mọi người biết chuyện tôi và con trai tôi cũng bị hành hung cùng với blogger Nguyễn Hoàng Vi tại nhà của bạn ấy vào ngày Quốc Tế Nhân Quyền vì tôi không muốn Mẹ và con gái tôi phải lo lắng mỗi khi tôi vào Sài Gòn sinh hoạt với các thành viên trong Mạng Lưới Blogger Việt Nam.
Tôi khác nhiều người khác, tôi không chọn cách đối đầu với an ninh trong mọi tình huống vì tôi còn gia đình. Không thể đẩy người thân mình vào thế căng thẳng đối đầu không cần thiết, và hôm nay tôi dấn thân để mong đạt được giá trị tự do đích thực chứ không nhân danh tự do của mình để làm ảnh hưởng đến sự tự do tối thiểu của những người xung quanh.
Nhưng quan trọng hơn hết tôi chọn lối đấu tranh có chiến lược, có tính toán để làm bằng mọi cách gia tăng phạm vi hoạt động của mình và giảm thiểu những tổn thất.
Đối với lực lượng an ninh, nhất là những người theo dõi, sách nhiễu tôi, tôi đã vạch ra một lằn ranh rõ ràng: họ là những người thừa hành mệnh lệnh, tận trong thâm tâm họ không có thù hằn cá nhân gì với tôi. Do đó tôi không có nhu cầu chồng thêm vào động cơ nghiệp vụ của họ với động cơ thù ghét cá nhân. Điều đó nếu xảy ra chỉ làm gia tăng gấp nhiều lần những khó khăn cho tôi.
Tôi xác định rất rõ ràng rằng, sức mạnh của đám đông đến từ nhận thức, và nhận thức ấy phải đến từ khả năng tiếp cận thông tin thật sự mà không bị cắt xén hay nhào nặn nhằm phục vụ mục đích cá nhân nào. Trong đám đông ấy, mỗi người cần thay đổi mà bản thân mình muốn trước khi thay đổi xã hội chung quanh. Điều đó có thể bắt đầu từ việc nhỏ nhặt nhất là phải sòng phẳng và thành thật với bản thân, cũng như với những người xung quanh mình nếu muốn đi cùng nhau.
Năm 2009, sau khi bị tạm giữ 10 ngày, tôi có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu, để nghiên cứu các mối quan hệ xung quanh mình và lý do vì sao dẫn tới việc mình bị bắt giữ.
Đến giờ phút này, tôi chưa kết tội một ai, nhưng không thể phủ nhận rằng việc tôi bị bắt giữ ở thời điểm đó là do bị tình nghi có liên quan đến đảng Việt Tân.
Nhắc lại chuyện này, hẳn Người Buôn Gió còn nhớ Lê Ánh – thành viên Việt Tân ở Sydney, người mà Người Buôn Gió giới thiệu cho tôi quen biết với cái tên là Cường. Lúc ấy tôi không biết ông Cường này là thành viên của Việt Tân. Cũng chính người này thông qua NBG đã nhờ tôi in áo và tôi nhận lời vì nghĩ đây là việc tốt. Và cũng chính NBG đã để lộ số áo in ở nhà và bị bắt trước tôi vài ngày.
Tôi đã không trách móc gì ai việc này, bởi ở thời điểm đó, tôi không hiểu bản chất sự việc, lại càng không biết được rằng đảng Việt Tân có kế hoạch tiếp cận với những blogger quan tâm đến chính trị xã hội như một chiến dịch tìm người.
Tôi cất giữ những chuyện này, như một bài học kinh nghiệm xương máu cho mình để khôn ngoan và cẩn thận hơn khi tiếp xúc bên ngoài.
Hôm nay, tôi nghĩ mình cần nói rõ ràng suy nghĩ của mình về những gì người ta đồn thổi sau lưng mình, nói một lần rồi thôi cho những ai chưa biết cần biết.
Bất cứ cá nhân nào cho rằng, tôi đánh phá những người đấu tranh như Tạ Phong Tần, Lê Thị Công Nhân, Đỗ Thị Minh Hạnh, Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Phương Uyên, Bùi Thị Minh Hằng... thì xin mời đưa ra bằng chứng.
Tôi sẵn sàng mở một buổi đối thoại online (hoặc offline) để làm rõ vấn đề này.
Tính tôi rất rõ ràng, nếu tôi sai tôi sẽ nhận, những gút mắc cá nhân tôi đều tìm trực tiếp người có liên quan để nói chuyện, chưa bao giờ tôi phải qua bất kỳ một ai để nhờ họ nói thay và nói giùm.
Chuyện cá nhân giữa chị Hồ Lan Hương và chị Tạ Phong Tần là câu chuyện của hai người đó. Đừng ai bắt tôi phải chịu trách nhiệm vì phát ngôn của một người trưởng thành bởi họ là bạn tôi.
Liên quan đến việc chị Bùi Thị Minh Hằng bị công an huyện Lấp Vò bắt giữ mới đây tôi đã nói rất rõ:
“Mỗi người có một cách phản ứng, một thái độ ứng xử tuỳ theo tính cách.
Có người khinh ghét thì phải chửi cho hả dạ, cũng có người nói thẳng với thái độ kiềm chế rồi bỏ đi, cũng có người im lặng không phản ứng.
Điều quan trọng là ở những nơi mà quyền con người được tôn trọng, không có tình trạng chính quyền tìm cách lừa bẫy những người bất đồng chính kiến bằng cách sử dụng lực lượng côn đồ để khích tướng, vu vạ hay ném đồ dơ bẩn vào nhà họ hòng tạo ra xô xát.
Tôi nghĩ, tất cả những trò đã diễn với những người như chị Bùi Thị Minh Hằng sẽ không làm người khác sợ, mà sẽ làm chị ấy có thêm những người ủng hộ cùng chọn phương pháp như chị ấy mà thôi.
Không thể yêu cầu những người như Bùi Hằng phải "có lời lẽ văn minh" khi các trò bẩn luôn diễn ra xung quanh họ.
Và việc bắt giam những người bị đánh đập ở Lấp Vò, Đồng Tháp thêm một lần nữa chỉ ra sự lạm quyền của lực lượng công an mà thôi.”
THẾ NÀO LÀ "HỢP TÁC"?
Nhiều người thường khuyên rằng hợp tác vì cái chung. Cần phải đặt câu hỏi cụ thể rằng cái chung là cái chung nào ở đây? Tôi không hy sinh sự tự do của mình cho những toan tính chính trị không rõ ràng.
Và không thể có một cái chung khi người ta chưa biết rõ từng mối riêng quy tụ về cái chung ấy.
Thế nào là “cái chung” khi người ta phải hy sinh tự do của mình cho những toan tính sai lầm mà họ không được biết đến?
THẾ NÀO LÀ "ĐẤU TRANH"?
Tôi không đấu tranh cho một sự độc tài kiểu mới mà ở đó người ta sẵn sàng miệt thị, mạt sát người khác vì họ nói khác mình.
Tôi không đấu tranh cho một thứ quyền lực tự phong bằng cách nghi ngờ chụp mũ những người nghĩ khác mình là an ninh hay dư luận viên.
Tôi không đấu tranh để hướng những người đang khao khát thông tin và sự thật vào một mớ hỗn loạn rối ren mới đầy ảo tưởng.
Gửi Người Buôn Gió,
Trên đây là những điều tôi cần nói công khai về những gì đồn thổi sau lưng tôi, riêng với cá nhân anh, tôi sẽ chỉ nói một câu thế này: cám ơn anh đã kết nạp thêm cho lực lượng an ninh một nhân sự nhưng rất tiếc, sự mai mối này không có kết thúc mong đợi như anh đã từng giới thiệu tôi với thành viên của đảng Việt Tân.
Lâu nay tôi thường chọn cách đứng ngoài thị phi và im lặng vì tôi nghĩ rằng mỗi người có một con đường, một sự lựa chọn, và không cần thiết phải gây thêm chia rẻ vì những mất mát cá nhân so với thực trạng rối ren hiện nay. Lần này vì anh có những cáo buộc đích danh tôi, nên tôi phải lên tiếng để trắng đen cho rõ.
Chúng ta có gì để đấu tranh với Cộng sản? - Chỉ có sự thật.
Đúng - sai hãy để người đọc tự suy xét.
Tôi nhắc để anh nhớ rằng, với Cộng sản, thì những trò lưu manh đểu cáng sẽ không thắng được họ đâu. Đừng kết nạp thêm người cho lực lượng an ninh chỉ vì tôi khác anh từ suy nghĩ đến cách hành động.
Bài viết này, tôi gửi cho Người Buôn Gió - một người đã block nick tôi từ rất lâu nhưng vừa viết bài vu khống rằng tôi hợp tác với an ninh. Cá nhân tôi không lạ gì với tin đồn cho rằng blogger Mẹ Nấm hay với bất kỳ ai đang tranh đấu cho tự do, dân chủ là người của an ninh, hoặc có hợp tác với an ninh để phá hoại phong trào dân chủ hay chỉ điểm. Tôi cũng biết chuyện có người cho rằng sự đối xử của an ninh với cá nhân tôi khác biệt với nhiều người khác và từ đó đã tạo ra những nghi ngờ dành cho tôi. Có một số người đặt câu hỏi, tại sao tôi không bị khó dễ, không bị đánh đập, không bị gây sức ép trong khi đa phần nhiều người khác đều bị như vậy. Tôi không thể trả lời vì sao, bởi người có thể thoả mãn mọi thắc mắc đó chỉ có thể là an ninh. Sự “ưu ái” của an ninh tạo ra khoảng cách giữa tôi và những người khác, có thể đó là chủ đích.
Và hơn nữa, tôi chấp nhận những mất mát đã xảy ra mà không cần phải chia sẻ, lu loa trên mạng bởi càng an nhiên đón nhận nó thì tôi càng đứng vững hơn với những lựa chọn của mình. Tôi không thông báo cho mọi người biết chuyện tôi và con trai tôi cũng bị hành hung cùng với blogger Nguyễn Hoàng Vi tại nhà của bạn ấy vào ngày Quốc Tế Nhân Quyền vì tôi không muốn Mẹ và con gái tôi phải lo lắng mỗi khi tôi vào Sài Gòn sinh hoạt với các thành viên trong Mạng Lưới Blogger Việt Nam. Tôi khác nhiều người khác, tôi không chọn cách đối đầu với an ninh trong mọi tình huống vì tôi còn gia đình. Không thể đẩy người thân mình vào thế căng thẳng đối đầu không cần thiết, và hôm nay tôi dấn thân để mong đạt được giá trị tự do đích thực chứ không nhân danh tự do của mình để làm ảnh hưởng đến sự tự do tối thiểu của những người xung quanh. Nhưng quan trọng hơn hết tôi chọn lối đấu tranh có chiến lược, có tính toán để làm bằng mọi cách gia tăng phạm vi hoạt động của mình và giảm thiểu những tổn thất. Đối với lực lượng an ninh, nhất là những người theo dõi, sách nhiễu tôi, tôi đã vạch ra một lằn ranh rõ ràng: họ là những người thừa hành mệnh lệnh, tận trong thâm tâm họ không có thù hằn cá nhân gì với tôi. Do đó tôi không có nhu cầu chồng thêm vào động cơ nghiệp vụ của họ với động cơ thù ghét cá nhân. Điều đó nếu xảy ra chỉ làm gia tăng gấp nhiều lần những khó khăn cho tôi. Tôi xác định rất rõ ràng rằng, sức mạnh của đám đông đến từ nhận thức, và nhận thức ấy phải đến từ khả năng tiếp cận thông tin thật sự mà không bị cắt xén hay nhào nặn nhằm phục vụ mục đích cá nhân nào.
Trong đám đông ấy, mỗi người cần thay đổi mà bản thân mình muốn trước khi thay đổi xã hội chung quanh. Điều đó có thể bắt đầu từ việc nhỏ nhặt nhất là phải sòng phẳng và thành thật với bản thân, cũng như với những người xung quanh mình nếu muốn đi cùng nhau. Năm 2009, sau khi bị tạm giữ 10 ngày, tôi có nhiều thời gian hơn để tìm hiểu, để nghiên cứu các mối quan hệ xung quanh mình và lý do vì sao dẫn tới việc mình bị bắt giữ. Đến giờ phút này, tôi chưa kết tội một ai, nhưng không thể phủ nhận rằng việc tôi bị bắt giữ ở thời điểm đó là do bị tình nghi có liên quan đến đảng Việt Tân. Nhắc lại chuyện này, hẳn Người Buôn Gió còn nhớ Lê Ánh – thành viên Việt Tân ở Sydney, người mà Người Buôn Gió giới thiệu cho tôi quen biết với cái tên là Cường. Lúc ấy tôi không biết ông Cường này là thành viên của Việt Tân. Cũng chính người này thông qua NBG đã nhờ tôi in áo và tôi nhận lời vì nghĩ đây là việc tốt. Và cũng chính NBG đã để lộ số áo in ở nhà và bị bắt trước tôi vài ngày. Tôi đã không trách móc gì ai việc này, bởi ở thời điểm đó, tôi không hiểu bản chất sự việc, lại càng không biết được rằng đảng Việt Tân có kế hoạch tiếp cận với những blogger quan tâm đến chính trị xã hội như một chiến dịch tìm người. Tôi cất giữ những chuyện này, như một bài học kinh nghiệm xương máu cho mình để khôn ngoan và cẩn thận hơn khi tiếp xúc bên ngoài. Hôm nay, tôi nghĩ mình cần nói rõ ràng suy nghĩ của mình về những gì người ta đồn thổi sau lưng mình, nói một lần rồi thôi cho những ai chưa biết cần biết. Bất cứ cá nhân nào cho rằng, tôi đánh phá những người đấu tranh như Tạ Phong Tần, Lê Thị Công Nhân, Đỗ Thị Minh Hạnh, Huỳnh Thục Vy, Nguyễn Phương Uyên, Bùi Thị Minh Hằng... thì xin mời đưa ra bằng chứng. Tôi sẵn sàng mở một buổi đối thoại online (hoặc offline) để làm rõ vấn đề này.
Tính tôi rất rõ ràng, nếu tôi sai tôi sẽ nhận, những gút mắc cá nhân tôi đều tìm trực tiếp người có liên quan để nói chuyện, chưa bao giờ tôi phải qua bất kỳ một ai để nhờ họ nói thay và nói giùm. Chuyện cá nhân giữa chị Hồ Lan Hương và chị Tạ Phong Tần là câu chuyện của hai người đó. Đừng ai bắt tôi phải chịu trách nhiệm vì phát ngôn của một người trưởng thành bởi họ là bạn tôi. Liên quan đến việc chị Bùi Thị Minh Hằng bị công an huyện Lấp Vò bắt giữ mới đây tôi đã nói rất rõ: “Mỗi người có một cách phản ứng, một thái độ ứng xử tuỳ theo tính cách. Có người khinh ghét thì phải chửi cho hả dạ, cũng có người nói thẳng với thái độ kiềm chế rồi bỏ đi, cũng có người im lặng không phản ứng. Điều quan trọng là ở những nơi mà quyền con người được tôn trọng, không có tình trạng chính quyền tìm cách lừa bẫy những người bất đồng chính kiến bằng cách sử dụng lực lượng côn đồ để khích tướng, vu vạ hay ném đồ dơ bẩn vào nhà họ hòng tạo ra xô xát.
Tôi nghĩ, tất cả những trò đã diễn với những người như chị Bùi Thị Minh Hằng sẽ không làm người khác sợ, mà sẽ làm chị ấy có thêm những người ủng hộ cùng chọn phương pháp như chị ấy mà thôi. Không thể yêu cầu những người như Bùi Hằng phải "có lời lẽ văn minh" khi các trò bẩn luôn diễn ra xung quanh họ. Và việc bắt giam những người bị đánh đập ở Lấp Vò, Đồng Tháp thêm một lần nữa chỉ ra sự lạm quyền của lực lượng công an mà thôi.” Thế nào là "hợp tác"? Nhiều người thường khuyên rằng hợp tác vì cái chung. Cần phải đặt câu hỏi cụ thể rằng cái chung là cái chung nào ở đây? Tôi không hy sinh sự tự do của mình cho những toan tính chính trị không rõ ràng. Và không thể có một cái chung khi người ta chưa biết rõ từng mối riêng quy tụ về cái chung ấy.
Thế nào là “cái chung” khi người ta phải hy sinh tự do của mình cho những toan tính sai lầm mà họ không được biết đến? Thế nào là "đấu tranh"? Tôi không đấu tranh cho một sự độc tài kiểu mới mà ở đó người ta sẵn sàng miệt thị, mạt sát người khác vì họ nói khác mình. Tôi không đấu tranh cho một thứ quyền lực tự phong bằng cách nghi ngờ chụp mũ những người nghĩ khác mình là an ninh hay dư luận viên. Tôi không đấu tranh để hướng những người đang khao khát thông tin và sự thật vào một mớ hỗn loạn rối ren mới đầy ảo tưởng. Gửi Người Buôn Gió, Trên đây là những điều tôi cần nói công khai về những gì đồn thổi sau lưng tôi, riêng với cá nhân anh, tôi sẽ chỉ nói một câu thế này: cám ơn anh đã kết nạp thêm cho lực lượng an ninh một nhân sự nhưng rất tiếc, sự mai mối này không có kết thúc mong đợi như anh đã từng giới thiệu tôi với thành viên của đảng Việt Tân.
Lâu nay tôi thường chọn cách đứng ngoài thị phi và im lặng vì tôi nghĩ rằng mỗi người có một con đường, một sự lựa chọn, và không cần thiết phải gây thêm chia rẻ vì những mất mát cá nhân so với thực trạng rối ren hiện nay. Lần này vì anh có những cáo buộc đích danh tôi, nên tôi phải lên tiếng để trắng đen cho rõ. Chúng ta có gì để đấu tranh với Cộng sản? - Chỉ có sự thật. Đúng - sai hãy để người đọc tự suy xét. Tôi nhắc để anh nhớ rằng, với Cộng sản, thì những trò lưu manh đểu cáng sẽ không thắng được họ đâu. Đừng kết nạp thêm người cho lực lượng an ninh chỉ vì tôi khác anh từ suy nghĩ đến cách hành động.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét