Thứ Ba, 27 tháng 2, 2018

KHÔNG QUAN TÂM TỚI CHÍNH TRỊ CHÍNH LÀ NGUYÊN NHÂN LỚN NHẤT DẪN ĐẾN MỘT NƯỚC VIỆT NHƯ HÔM NAY.

Đối với người Việt Nam căn bệnh lớn nhất chính là căn bệnh bàng quan với chính trị. Không chỉ ở trong nước mà cả ở nước ngoài, không chỉ ngày nay mà cả ngày xưa.
Tổng tuyển cử dân chủ đầu tiên của VNCH năm 1967 chỉ có 4,7 triệu người đi bỏ phiếu trên 14 triệu dân.Bầu cử ở nước Mỹ tỷ lệ người Mỹ đi bầu là 53%. Trong khi người Do Thái có 7 triệu dân sống ở Mỹ tỷ lệ đi bầu là 90% tức khoảng 6,3 triệu cử tri thì NVHN sống tại Mỹ đi bầu chỉ vào khoảng 30%.Chỉ tập trung ở các vùng, tiểu bang mà NVHN sống quây quần cùng nhau. Những người nào sống rải rác thì không thèm đi bầu.
Trên thế giới các quốc gia nào càng có nhiều người dân đi bầu cử thì GDP đầu người càng cao. Tất nhiên ngoại trừ các quốc gia độc tài như Việt Nam dù có 100% dân đi bầu nhưng vẫn ở dưới đáy vì bầu cử ở Việt Nam là chỉ bầu cho vui.
Các quốc gia nói chuyện chính trị nhiều đều là các quốc gia giàu có. Chính trị từ trên truyền hình, giảng đường lan ra các quán cà phê, quán nhậu. Chính trị từ người lớn đến trẻ em.Bà thủ tướng Do Thái từng nói nước tôi có đến 6,5 triệu thủ tướng. Nghĩa là bất cứ người Israel nào cũng có thể làm thủ tướng được và bất cứ người nào cũng có thể phê bình các chính sách của chính phủ một cách vanh vách.
Ngay tại nước Mỹ cộng đồng nào có tỷ lệ bầu cử cao nhất đều là các cộng đồng văn minh nhất và được chính quyền nể trọng nhất. Các cộng đồng không quan tâm đến chính trị như cộng đồng người Việt lại là những cộng đồng chịu thiệt thòi nhất về phúc lợi xã hội, chăm sóc y tế, về văn hóa giáo dục...
Chính vì không nói chuyện chính trị nên trí thức Việt luôn bị chính quyền đè đầu, dân Việt bị "xén lông cừu", máu Việt đổ ra trong 3 cuộc chiến tranh như nước lã. Cũng chính vì coi chính trị là điều tối kỵ nên hiện tại Việt Nam có nguy cơ bị diệt chủng.Không những không dám nói, dân Việt còn không dám làm chính trị. Họ coi đó là trách nhiệm của ai đó chứ không phải của mình. Và chỉ biết làm sao kiếm cho được nhiều tiền. Nhưng tiền nhiều cũng vô ích nếu một ngày nào đó họ nhận cái giấy báo tử từ bệnh viện vì cái tội không dám nói, dám làm chính trị ngay cả trên bàn nhậu.
Cộng đồng NVHN tại Mỹ cũng thế . Nếu họ không thay đổi suy nghĩ để tham gia vào việc quản lý đất nước nơi họ đang sống thì dù có định cư ở Mỹ 100 năm hay một ngàn năm họ vẫn là một cộng đồng nhỏ bé, không có tiếng nói đáng kể nào với hàng chục sắc dân khác.
Chính vì không có ý thức sử dụng lá phiếu nên hiện tại họ đang có nguy cơ bị cộng sản đánh úp. Chúng đang tấn công NVHN bằng các đài truyền thông bằng internet, youtube. Chúng đang nói với người dân trong nước rằng cộng đồng NVHN đang một lòng hướng về "tổ quốc", đang hát ca ngợi bác, ca ngợi đảng, đang nhiệt tình gởi tiền về giúp chính quyền, quê hương... Và NVHN đang bó tay không biết làm sao để làm tắt những cái đài đó. Nếu như với cộng đồng Do Thái họ chỉ cần nói với dân biểu đại diện cho họ thì quốc hội Mỹ sẽ có luật và ngay cả tổng thống Mỹ cũng sẽ có những sắc lệnh hành pháp để bảo vệ họ . Và bọn độc tài sẽ không thể nói xấu họ trắng trợn như thế.
Chung quy mọi chuyện cũng từ cái đầu mà ra. Người trong nước bị giam tù trong một ý thức hệ củ kỷ, lạc hậu đã đành. Người ngoài nước cũng chỉ quanh quẩn với căn nhà của mình giá bao nhiêu, tiệm nails hôm nay làm được bao nhiêu khách, hôm nay cắt cỏ được bao nhiêu nhà. Các hội đoàn tổ chức đại nhạc hội có dính dáng đến chính trị là trốn biệt vì sợ cộng sản nằm vùng chộp được hình không cấp visa cho để về nước....
Chỉ đến khi nào cộng sản tràn sang khắp các tiểu bang nước Mỹ và biến họ thành Vịt Kiều yêu nước hết thì lúc đó họ mới tỉnh ra. Một dân tộc không nói chính trị ,không làm chính trị là một dân tộc bỏ đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét