Thứ Sáu, 31 tháng 5, 2019

TẠI SAO CÓ 4000 NĂM LỊCH SỬ NHƯNG DÂN TỘC VIỆT NAM KHÔNG LÀM NÊN TÍCH SỰ GÌ ?

Đây là câu hỏi mà rất ít người Việt Nam nào suy nghĩ tới. Đó là vì họ ít khi tư duy đến tận gốc vấn đề.
Nhìn lại lịch sử, mỗi triều đại phong kiến lên cầm quyền thường gắn với một chiến công chống ngoại xâm nào đó. Do đó có thể nói chống ngoại xâm như là một thương hiệu mà bất cứ dòng họ nào cũng muốn giành lấy để có thể danh chính ngôn thuận ngự trên ngai vàng.
Vậy nên Lê Lợi và Nguyễn Trãi xưa kia đã biết dùng truyền thuyết "Thần Kim Quy" và cho quân lấy mỡ viết trên lá cây mấy chữ "Lê Lợi vi quân, Nguyễn Trãi vi thần" để tuyên truyền trong dân nhằm thu phục nhân tâm.
Nhưng kết quả rồi sao?
Sau thời hưng thịnh nhà Lê cũng đi vào suy tàn ,giết hại trung thần gây ra vụ án Lệ Chi Viên... Tất cả các triều đại chỉ có một mục tiêu là củng cố chiếc ngai vàng và phủ dụ dân chiụ sự cai trị của triều đình. Mãi cho đến thế kỷ 19 vẫn còn lạc hậu khi Nguyễn Trường Tộ gửi lên triều đình Huế 58 bản điều trần đề xuất canh tân xây dựng đất nước.
Nói ra điều này để thấy rằng các chế độ độc tài không làm được gì cho sự phát triển của một đất nước mà chỉ chú tâm vào sự phát triển cho một dòng họ, một tầng lớp dân chúng được những kẻ nắm quyền ưu đãi.
Cho nên để lấy lòng dân, tạo tính chính danh các chế độ độc tài thường dùng việc đánh ngoại xâm để thu phục nhân tâm.
Thế nhưng trước 1945 nước Việt đã có 18 cuộc khởi nghĩa vũ trang và nhiều phong trào chống Pháp. Cộng sản chỉ là "chó táp phải ruồi" khi nhờ năm 1945 Mỹ và đồng minh đánh thắng quân phát xít , Nhật giải giáp và nạn đói xảy ra trên toàn quốc do Nhật phá lúa để trồng đay. Nếu không có cái may này thì cộng sản chẳng thể cướp được chính quyền của chính phủ Trần Trọng Kim.
Còn chuyện đánh Pháp 9 năm là do chính Hồ Chí Minh ký hiệp ước Sơ bộ 6/3 rước Pháp vào để giải giáp quân Nhật thay cho quân Tưởng nên mới có chuyện Pháp quay lại. Nhưng Pháp lúc này không còn là Pháp thực dân mà là một nước Pháp cộng hòa sẵn sàng trao lại thuộc địa cho các quốc gia độc lập. Và do vậy chính phủ Hồ Chí Minh đã lộ nguyên hình là một lực lượng chiếm đóng từ phong trào vô sản của Quốc tế 3 do Lê nin khởi xướng.
Từ việc lợi dụng chính danh trong đánh Pháp , cộng sản cũng tiếm danh luôn trong việc cho Mỹ là xâm lược. Thật ra Mỹ chỉ đến Việt Nam để ngăn chặn CNCS theo học thuyết Truman và giúp miền Nam chống xâm lược theo hiệp ước Liên minh quân sự.
Chế độ Ngô Đình Diệm cũng lợi dụng chiêu bài "chống cộng" để cướp chính quyền của Bảo Đại và xây dựng một vương quốc riêng cho người công giáo di cư từ miền Bắc vào sau 1954. Nhưng chế độ này ngây thơ hơn cộng sản khi nghĩ 1 triệu dân công giáo có thể làm nên chuyện, coi thường các thành phần khác. Kết quả là họ tạo ra một cuộc chiến tranh tôn giáo như châu Âu thế kỷ 16 và 17. Tuy nhiên Phật giáo khoan dung hơn chỉ dùng tự thiêu và bất tuân dân sự chứ không dùng vũ khí như dân châu Âu. Kết quả dẫn đến ngày 1/11/1963 mà phía chế độ độc tài vẫn đổ cho quân đội. Thực chất đó là một cuộc cách mạng từ độc tài sang dân chủ của 13 triệu dân miền Nam trừ công giáo.
Do vậy có thể kết luận rằng :
- Đất nước sẽ không phát triển khi quyền lực ở trong tay một cá nhân, gia đình hay đảng phái .
- Các cá nhân, gia đình, đảng phái thường lợi dụng việc chống ngoại xâm hay một thế lực mà nhân dân căm ghét nào đó để khởi động một cuộc chiến tranh nhằm giành lấy ngai vàng. Kết quả của cuộc chiến tranh , hy sinh bao nhiêu nhân mạng thì chỉ là dân chết chứ thế lực cầm quyền không chết. Chúng chỉ cho con em đi nước ngoài học để tương lai về cai trị dân sau khi những "thằng ngu" bỏ xác trên chiến trường .
Sự thật như vậy nhưng cho đến bây giờ dân Việt vẫn ngây thơ tin vào các thế lực độc tài cộng sản cũng như chống cộng sản. Thực chất chúng chỉ chống lẫn nhau để tranh nhau cầm quyền. Một khi cùng đường chúng sẽ hiệp thương và bắt tay nhau trong bí mật. Chỉ khi nào chống cộng nhưng thừa nhận đa đảng, đối lập để giành lại quyền tự quyết và ngưng không ca ngợi các nhà độc tài thì đó mới là chống cộng, chống độc tài thực sự.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét